Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

    Diệu Tinh tỉnh lại trong tiếng chim hót ở ngoài cửa sổ. Không có sự ấm áp quen thuộc ôm vào trong ngực, Diệu Tinh có chút kinh ngạc. Cô sờ sờ vị trí ở bên cạnh, chỉ thấy lành lạnh. Có thể thấy được Tiêu Lăng Phong đã thức dậy từ lâu rồi. Diệu Tinh nhẹ nhàng lật người, sau đó hừ nhẹ một tiếng. Toàn thân cô cũng đau muốn chết. Cái người đàn ông hư này, mỗi lần đều nói là đây là lần cuối cùng. Kết quả mỗi lần đều là một lần cuối cùng của lần thứ nhất trước đó.

     "Em tỉnh rồi sao?" Tiêu Lăng Phong một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi tới bên cạnh, nhìn kiệt tác tuyệt vời của mình ở trên người Diệu Tinh, anh hài lòng cười cười: "Em ngủ có ngon không?" Anh đi tới hôn lên gương mặt Diệu Tinh.

     "Anh cảm thấy thế nào?" Diệu Tinh nhíu lỗ mũi.

     "Bà xã, thật xin lỗi, nhưng mà... Tại vì ngày hôm qua trời em quá nhiệt tình, cho nên anh mới không thể khống chế được bình thường mình." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong thật thấp, @MeBau*[email protected]@ nghe phá lệ êm ái.

     "Anh..." Diệu Tinh nổi cáu: "Tiêu Lăng Phong, em không muốn nói chuyện với anh nữa, em muốn về nhà ở cùng với ba mẹ em!" Diệu Tinh nói xong giùng giằng bước xuống giường.

     "Ôi chao, ấy này, em không nên như vậy nhé!" Tiêu Lăng Phong ôm chầm lấy Diệu Tinh: "Không phải là lỗi của em. Ừm, là vì cảm giác của em thật tốt quá, làm cho anh… ừm… muốn ngừng mà không thể ngừng được! Đúng, chính là như vậy!"

     "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh giận đến xoay tay lại một quyền đánh vào trên người Tiêu Lăng Phong: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Không cho anh nói bậy."

     "Được được được, anh không nói bậy nữa!" Tiêu Lăng Phong cố nén cười gật đầu: "Đi nào, chúng ta trước đi rửa mặt đã, ăn một chút gì rồi sau đó đi bệnh viện." Tiêu Lăng Phong lôi kéo Diệu Tinh đi vào phòng tắm giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy.

     "Không muốn đi!" Diệu Tinh giở tính trẻ con, phồng cái miệng lên! Karl căn bản là nói gạt người hay sao vậy. Mỗi ngày cô đều uống thuốc, nhưng cũng không hề thấy tốt lên."

     "Không nên gấp gáp, chúng ta từ từ đi, rất nhanh rồi sẽ khá hơn thôi!." Tiêu Lăng Phong hôn lên đôi mắt của Diệu Tinh nói khuyến khích bảo đảm  "Chúng ta còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa chứ! Cảnh sắc xinh đẹp như vậy, nếu chỉ có một mình anh nhìn thấy thì rất đáng tiếc! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Em nói xem có đúng hay không?"

     Lúc này Diệu Tinh không lên tiếng, cô biết so với cô Tiêu Lăng Phong còn muốn gấp gáp hơn. Cho nên, cô nghĩ mình vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp thì có lẽ sẽ tốt hơn. 

     Đi vào bệnh viện, Tiêu Lăng Phong nghĩ đến lời mà Lãnh Liệt đã nói, anh cũng không biết liệu người phụ nữ kia có phải vẫn còn ở đây hay không.

     "Anh làm sao vậy? Giống như đang rất khẩn trương!"


     "Khẩn trương? Anh sao?" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Không có chuyện gì nữa rồi. Đi thôi!" Anh đưa tay ôm lấy bả vai của Diệu Tinh. Đối với chuyện của Đường Nhã Đình, bọn họ vẫn nên chu ý đề phòng nhiều hơn là được rồi. Về phần Diệu Tinh, vẫn còn chưa đến lúc phải nói cho cô biết thì tốt hơn.

     Ở trong phòng làm việc Karl, Diệu Tinh ngồi ở đó, cẩn thận nghe hai người nói chuyện.

     "Karl. Liệu tôi còn có thể tốt đẹp trở lại được hay không?" Diệu Tinh không muốn chờ đợi nữa, liền hỏi.

     "Diệu Tinh, cô không nên gấp gáp như vậy! Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tâm tình của cô có ảnh hưởng rất quan trọng đối với việc khôi phục của đôi mắt. Cô cứ tin tưởng vào tôi, mắt cô rồi sẽ tốt thôi. Hiện tại khối máu tụ kia đã có dấu hiệu tiêu tán, cho nên, cũng sẽ không còn lâu nữa đâu."

     "Căn bản là tương đương với chưa nói gì hết!" Diệu Tinh bẹt miệng.

     "Cái này cũng không phải là cứ gấp gáp thì có thể! Tôi cũng muốn cô khỏi bệnh nhanh lên một chút thì tốt. Hiện tại cha tôi cứ mỗi ngày một cú điện thoại gọi đến để oanh tạc tôi. Tôi cũng vậy, cô có biết là tôi cũng cảm thấy rất thống khổ hay không." Karl vừa nói, vừa trợn trắng mắt.

     "Karl cám ơn anh!" Tiêu Lăng Phong nói cám ơn.

     "Khách khí cái gì chứ. Bỏ qua mối giao tình riêng của chúng ta, Diệu Tinh cũng coi như là bệnh nhân của tôi, dĩ nhiên là tôi hi vọng cô khỏi bệnh nhanh lên một chút." Anh nói xong liền cầm bút lên, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn ghi tên mấy loại thuốc lên trên giấy: "Những thuốc này có tác dụng trợ giúp đối với sự khôi phục của cô ấy rất tốt."

     Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái. Anh cầm lấy tờ đơn thuốc, hiện tại tất cả mọi cơ hội anh cũng đều sẽ không chịu buông bỏ.

     Giờ phút này cũng đúng vào buổi trưa, đã đến giờ bác sĩ tan sở. Trong đại sảnh dòng người huyên náo cũng đã từ từ tản đi. Diệu Tinh lôi kéo thật chặc cánh tay của Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong dịu dàng nhìn Diệu Tinh, lòng bàn tay nắm thật chặc, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn.

     "Em hãy ngồi đây một chút nhé, anh đi lấy thuốc." Tiêu Lăng Phong hôn lên vầng trán của Diệu Tinh, sau đó bước nhanh tránh ra. Diệu Tinh ngồi mãi chán đến chết, theo thói quen cô vươn tay ra, ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, có lúc trong nháy mắt, cô tựa như có nhìn thấy một chút ánh sáng trắng nhàn nhạt. Mặc dù chỉ ngắn ngủi, nhưng mà Diệu Tinh xác định mình thật nhìn thấy: "Lăng Phong!" Diệu Tinh kích động đứng lên, đi về phía trước mấy bước, nhưng đột nhiên cô bị người nào đó xông lại đụng vào người té xuống đất.

     "Á!" Diệu Tinh ngã xuống toàn thân đau nhức, cô rên lên một tiếng đau đớn.


     "Diệu Tinh, cô có bị làm sao không?" Dương Nhược Thi phí sức bò dậy. "Bị té có đau hay không?"

     "Tôi không sao!" Diệu Tinh lắc đầu một cái: "Tại sao cô lại ở chỗ này vậy?"

     "Khụ khụ khụ..." Dương Nhược Thi cố đè nén trận ho của mình nhẹ bớt: "Không có gì! Tôi..."

     "Cô làm gì vậy?" Dương Nhược Thi còn chưa kịp trả lời, thì đã bị một giọng nói cắt đứt. Một khắc sau Tiêu Lăng Phong xuất hiện, anh đỡ Diệu Tinh dậy kéo cô đến phía sau mình.

     Nhìn bộ dạng đề phòng của Tiêu Lăng Phong, Dương Nhược Thi cười cười vẻ tự giễu: "Làm gì mà anh phải khẩn trương như vậy chứ? Thật giống như tôi sẽ ăn mất cô ấy vậy!" Dương Nhược Thi nhíu mi lại. Sự hèn mọn của cô chỉ giới hạn đối với riêng Mộ Sở,còn về phần người khác, Dương Nhược Thi cô không cần thiết phải kiêng kỵ cái gì, lại càng không cần thiết để ý cái nhìn của mọi người đối với mình.

     "Cô..."

     "Anh đã lo lắng như vậy tại sao lại còn rời cô ấy ra làm gì! Anh biết rất rõ ràng là cô không nhìn thấy gì, vậy mà còn để cô ấy lại một mình như vậy! Tiêu Lăng Phong, anh có tư cách gì để trách tôi đây?"

     "..." Tiêu Lăng Phong bị nói chặn họng, không có lời nào để nói. Chuyện này quả thật là sự khinh suất của anh rồi.

     "Không phản đối được chứ gì! Nếu như vậy, anh cũng không cần làm làm ra bộ dạng anh quan tâm đến Diệu Tinh được bao nhiêu đâu."

     "Tôi như thế nào là chuyện của tôi. Dương Nhược Thi, tôi bất kể hiện giờ cô thật sự hối hận hay là giả vờ áy náy, tóm lại tôi không mong muốn cô xuất hiện ở bên người Diệu Tinh."

     "Lăng Phong, anh đừng như vậy!." Diệu Tinh kéo kéo vạt áo Tiêu Lăng Phong. "Là do tự em không cẩn thận đụng vào cô ấy. Anh đừng như vậy được không?" Diệu Tinh nói thương lượng. Cô không phủ nhận giờ phút này bản thân mình rất đồng cảm với Dương Nhược Thi. Rõ ràng là Dương Nhược Thi đã làm ra những chuyện không thể tha thứ như vậy.

     "Câm miệng!" Tiêu Lăng Phong tức giận: "Tôi nói một lần cuối cùng, Dương Nhược Thi, mời cô hãy cách xa Diệu Tinh ra một chút."


     "Dựa vào cái gì mà anh dám ra lệnh cho tôi?" Dương Nhược Thi nhíu mi lại: "Tiêu Lăng Phong, tôi cũng không nhớ rõ tôi đã nợ anh chuyện gì, cho nên anh có thể không cần thiết phải hô to gọi nhỏ đối với tôi như vậy." Dương Nhược Thi nói xong liền che miệng lại, ho nhẹ mấy tiếng.

     "Có phải là cô không được thoải mái hay không?"

     "Không có gì đâu, chỉ là một chút cảm mạo nho nhỏ mà thôi. Không chết được đâu!" Dương Nhược Thi tựa như nói giỡn nói một câu: "Bất quá, Tiêu Lăng Phong nói cũng không phải là sai hoàn toàn đâu. Diệu Tinh, cô như vậy rất dễ dàng phải chịu thua thiệt." Dương Nhược Thi cười cười: "Thật ra thì, tôi vẫn tương đối thích cái bộ dạng lúc cô vừa mới trở lại hơn. Người phụ nữ có cường thế một chút, cũng không phải là chuyện không tốt!"

     Tiêu Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Nhược Thi. Diệu Tinh vẫn luôn nói Dương Nhược Thi kỳ quái, bây giờ nhìn lại... Quả thật là như vậy, sắc mặt của Dương Nhược Thi rất kém cỏi, nhìn qua ngay cả việc chống đỡ để đứng thôi, cô cũng phải có chút gắng sức.

     "Trong người cô không được thoải mái như vậy, Mộ Sở có biết không?"

     "Mộ Sở ư?" Dương Nhược Thi cười."Anh ấy là chồng của tôi, nhưng mà... tôi lại không phải là người nào đó của anh ấy. Cho nên, coi như có biết thì anh ấy cũng sẽ không tới." Dương Nhược Thi cười nói xong, ánh mắt cô liền rơi vào trên bàn tay Tiêu Lăng Phong đang nắm thật chặt lấy tay Diệu Tinh. Ngày hôm qua, cô đã cầu xin Mộ Sở như vậy, nhưng anh cũng không hề nhúc nhích lấy một chút. Huống chi, một chút che giấu cuối cùng giữa hai người bọn họ đã bị vạch trần. Mối cừu thù cùng sự oán hận kéo dài một đường giữa hai người bọn họ, đã bị vạch trần lộ ra bên ngoài. Muốn sống chung hòa bình với nhau, giờ đã hoàn toàn không thể có khả năng ấy nữa rồi. Cho nên... mặc dù cô có chết, Mộ Sở cũng sẽ không cảm thấy có chuyện gì! Nói không chừng, có lẽ anh sẽ còn cảm thấy rất thoải mái cũng nên.

     "Nơi nào trong người cô không thoải mái?" Diệu Tinh hỏi, tay giơ lên đưa về phía Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi cũng không có chút ngại ngùng đưa tay cho Diệu Tinh.

     "Tôi không sao thật mà!" Dương Nhược Thi lắc đầu, giờ phút này của cô mà nói, chính là sự "hồi báo" gì đó. Mà rõ ràng nhất là đối với người thiện lương, thì ở bên cạnh có người thương yêu chăm sóc cho mình, còn cô, đang ở vào thời kì cuối của cuộc sống, lại chỉ có thể vượt qua một mình. Việc này coi như là cô sẽ phải sống cô độc đến già, đến chết hay sao? "Thôi được rồi, hai người cũng trở về đi thôi! Tôi còn có một số việc phải xử lý, hẹn gặp lại." Dương Nhược Thi phất tay một cái, đi vào bệnh viện.

     Diệu Tinh cau mày: "Trong lòng em có chút bất an, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh."

     "Đúng là có chuyện sắp phát sinh. Bởi vì rất nhanh thôi, em sẽ phải gả đi rồi, từ Trình tiểu thư biến thành Tiêu phu nhân."

     "Hả... phu nhân." khuôn mặt Diệu Tinh biểu lộ vẻ không tình nguyện.

     "Tốt lắm, đi thôi! Không phải em đã nói là muốn đi đến nhà ba mẹ hay sao?"

     "Đó là ba mẹ của em!" Diệu Tinh lập tức phản bác.

     "Cũng như vậy thôi mà!" Tiêu Lăng Phong bá đạo ôm Diệu Tinh đi ra ngoài bệnh viện.


     Dương Nhược Thi tựa người vào trên vách tường, mãi cho đến khi hai người bọn Diệu Tinh đi ra khỏi bệnh viện rồi, thì cô mới dám đi ra ngoài. Dương Nhược Thi không muốn bất luận người nào đồng tình hay thương hại mình. Hít sâu một hơi, cô bước chân ra ngoài, lúc này, cô thế nhưng lại nhìn thấy cảnh sát dẫn theo Đường Nhã Đình đi từ trong thang máy ra ngoài,

     Đường Nhã Đình vẫn ngồi ở xe lăn. Một bên cổ tay của cô ta còn bị còng vào chiếc còng tay. Mấy tháng không gặp nhau, Dương Nhược Thi đã sắp gần như không thể nhận ra được Đường Nhã Đình nữa rồi. Hai nguời cứ nhìn lẫn nhau như vậy.

     Hắc! Đường Nhã Đình cười lên một tiếng, vốn tưởng rằng cô mới chính là người bị thê thảm nhất. Thế nhưng mà hiển nhiên, khi đối diện với vị này, cũng có thể thấy, Dương Nhược Thi đã phải trải qua cuộc sống không được thoải mái lắm. Mà người hại các cô biến thành như vậy, chính là  Trình Diệu Tinh. Khi hai người các cô phải sống thê thê thảm thảm, sống không bằng chết như vậy, thì cô ta lại cao cao tại thượng, một đường chuẩn bị hôn lễ. Rồi rất nhanh sẽ được đi vào tòa cung điện hôn nhân, đi về phía hạnh phúc.

     "Đã lâu không gặp!" Đường Nhã Đình mở miệng. 

     "Ừ, đúng vậy!" Dương Nhược Thi gật đầu một cái.

     "Cô bị bệnh sao?" Đường Nhã Đình hỏi, cố gắng chống người lên.

     "Ngồi xuống!" Viên cảnh sát lạnh lùng quát lên một tiếng. Đường Nhã Đình không hề phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

     "Tôi không sao, chẳng qua chỉ là làm kiểm tra sức khỏe định kỳ mà thôi!" Dương Nhược Thi xoay người đi. Nhìn thấy Đường Nhã Đình, Dương Nhược Thi đột nhiên cảm thấy mình coi như là thật may mắn, ít nhất thì cô cũng là một thân tự do. Nếu như cô phải chết, thì cũng sẽ không có gì phải nhớ thương gì đó...

     "Cô như bây giờ thì được coi là cái gì?" Đường Nhã Đình ở phía sau nối với theo một câu nói đầy vẻ giễu cợt: "Cô cho rằng, cô như vậy thì cô chính là người tốt hay sao? Dương Nhược Thi, coi như có chết, cũng sẽ không có ai còn tin tưởng cô nữa. Những chuyện xấu mà hai chúng ta đã làm tới tận cùng, bây giờ đã không còn có đường quay về nữa rồi!"

     "Lúc này chắc là cô đang nói chính bản thân cô chứ gì?" Dương Nhược Thi xoay người không cam lòng yếu thế nói lại: "Chỉ cần tự tôi tin tưởng là được rồi, ánh mắt của bất cứ người nào khác, căn bản vẫn không quan trọng."

     "Chuyện cười, nếu như cô thật sự không quan tâm, vậy thì tại sao cô lại phải làm những thứ này để làm gì? Dương Nhược Thi, cô hãy tỉnh táo lại một chút đi, Mộ Sở căn bản cũng sẽ không biến chuyển tâm ý đâu!" 

     "Cái này cũng không cần đến một người như cô phải hao phí tâm sức!" Dương Nhược Thi xoay người.

     "Cô có biến thành hôm nay như vậy, cũng là bởi vì cô đã chấp nhận. Dương Nhược Thi, chính cô cũng đã buông tay trước, như vậy chính cô cũng đã thua rồi. Mà có bao nhiêu thắng lợi... Vĩnh viễn đều thuộc về người không ngừng kiên trì."

     "Nhưng mà phải kiên trì là một ý niệm biến thái đắc ý, lại chỉ càng làm cho  kết quả của cô càng thêm thê thảm hơn..." Dương Nhược Thi nói xong, bước nhanh bỏ đi. Người phụ nữ này thật đúng là kinh khủng, ở ngay trước mặt cảnh sát mà vẫn còn làm cái chuyện nói ẩu nói tả như thế...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui