Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Diệu Tinh đã bàn giao lại công việc của công ty rồi sau đó gấp gáp vội vã để về nhà. Lúc này, Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần đã đợi ở nơi đó. Một đôi trẻ con hoạt bát đang dựa vào ở bên người bọn họ. Từ xa xa nhìn sang, một màn như vậy thật sự làm cho người ta thật hâm mộ. Bàn tay của Bùi Hạo Thần đang lôi kéo thật chặc lấy Tịch Mạt. Một cô bé con xinh đẹp đang tựa vào trong ngực cha, ôm thật chặc lấy cổ anh. Nhìn thấy cô bé xinh đẹp này, trong lòng Diệu Tinh cảm thấy một hồi đau đớn nặng nề.

"Tịch Mạt, Hạo Thần!" Diệu Tinh chào hỏi.

"Diệu Tinh, đã lâu không gặp!" Bùi Hạo Thần cười khẽ, cho tới bây giờ, bọn họ cũng bởi vì chuyện của Tiêu Lăng Phong và Tịch Mạt mà mặt lạnh với nhau. Rất khó tin được lại có một ngày bọn họ lại còn có thể như vậy bình tĩnh hòa nhã mà chào hỏi nhau như vậy.

"Dì Diệu Tinh!" @MeBau*[email protected]@ Nhìn thấy Diệu Tinh, Evan giang hai cánh tay, nhào tới Diệu Tinh bên người."Làm sao bây giờ dì mới trở về? Evan rất nhớ dì!" Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên.

"Dì cũng rất nhớ con!" Diệu Tinh siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của, lại yêu thương hôn một cái. Diệu Tinh ôm lấy Evan, nhưng ánh mắt lại luôn luôn không tự chủ mà nhìn hướng về phía cô gái nhỏ ở trong ngực Bùi Hạo Thần. Cô bé này chắc chính là Alice đây. Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, thật sự cực kỳ giống với mẹ của bé. Nếu như đứa con của cô mà cũng có thể sinh ra đời, liệu có phải nó cũng sẽ giống như Alice, được lớn lên giống như cô em họ này hay không?

"Cô bé này chính là Alice phải không?" Diệu Tinh cười dịu dàng, không đợi mẹ mở miệng nói, cô bé đã giang hai cánh tay ra. Việc này cũng đã làm cho Tịch Mạt cảm thấy rất giật mình. Cô bé này nghịch ngợm vô cùng, cũng không thích bị người xa lạ ôm, thế nào mà ngược lại, hôm nay lại vô cùng chủ động. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) "Thật đáng yêu!" Diệu Tinh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, áp sát thân thể nho nhỏ đó vào người của mình, cảm giác như thế thật sự cực kỳ kỳ diệu.

"Dì, dì cũng thật là xinh đẹp!" Cô bé mở miệng nói ngọt ngào, còn ôm cổ Diệu Tinh như lấy lòng, chu môi ra, ấn một cái hôn đầy nước. Trái tim của Diệu Tinh vì chiếc hôn này của cô bé mà hung hăng run lên một cái.

"Con cũng thật là xinh đẹp!" Diệu Tinh ôm lấy Alice, gần như một khắc cũng không thể buông tay được. Hai người một lớn một bé cứ dán chặt với nhau gần gũi như vậy. Mùi hương của trên người trẻ nhỏ lúc này cứ quanh quẩn quyện với hơi thở của Diệu Tinh. Từ trước cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ trôi qua một loại cảm giác mãnh liệt rung động như vậy. Rung động đến mức, trong lòng của cô... lúc này đều đau nhói.

Tịch Mạt ngồi ở trong xe, nhìn Diệu Tinh mang theo hai đứa bé đi xa, Liền vội vàng lấy điện thoại di động ra,

"Này, em làm cái gì đó!" Bùi Hạo Thần kéo tay Tịch Mạt.


"Em gọi điện thoại cho anh Tiêu Lăng Phong chứ sao!" Tịch Mạt trợn mắt vẻ xem thường. " Vết thương thế của anh ấy cũng không đến nỗi nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Em bảo đảm, chỉ cần nhìn thấy Diệu Tinh, thì vét thương của anh ấy sẽ khá hơn rất nhanh.

"... Nhưng mà..."

"Cái gì mà nhưng mà kia chứ, đến ngay cả cái chết anh ấy còn không sợ nữa là. Anh ấy lại còn sẽ quan tâm đến một chút vết thương nhỏ trên người kia nữa hay sao! Hơn nữa... Hiện tại anh ấy cần động lực…" Tịch Mạt thần thần bí bí nói ra một câu, khi cô nhìn vào hai đứa bé trước mặt, thì ánh mắt của cô trở nên cực kỳ nhu hòa, thật là ấm áp.

Diệu Tinh ở trong phòng khách, cùng với hai đứa bé ngồi trên mặt đất chơi trò chơi. Cô bé Alice, so dự đoán xem ra còn thông minh hơn. Nhìn qua thì có vẻ nho nhỏ, thế nhưng lại rất thông minh, chẳng qua là... tại sao thân hình cô bé lại nhỏ như vậy! Nghe Tịch Mạt nói, cô bé cũng bị sinh non. Diệu Tinh khẽ than một tiếng, tại sao bất hạnh của người lớn lại còn làm liên lụy đến trẻ nhỏ như vậy chứ. Bọn trẻ còn nhỏ như vậy... nhưng mà đã phải chịu nhận sự hành hạ của ốm đau...

"Dì Diệu Tinh, dì đang suy nghĩ gì thế?" Alice ngẩng đầu lên chớp chớp cặp mắt to nhìn Diệu Tinh. Sau đó cánh tay nhỏ bé mập mạp leo lên thân thể Diệu Tinh."Dì Diệu Tinh, dì thật là thơm!" Cô bé hít một hơi thật sâu nói. "Ở trong ngực dì cũng ấm áp giống như mẹ vậy."

Chỉ là lời nói vô tâm của một đứa trẻ..., diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng lại đã hung hăng đụng chạm vào trong trái tím của cô. Cũng ấm áp giống như mẹ... Vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, Diệu Tinh cười khẽ một tiếng: "Alice con cũng rất dễ thương. " Có lẽ... So với đứa con vô duyên kia của cô, lại càng dễ thươnghơn.

Hai đứa bé chơi đùa rất vui vẻ. Tựa như nhìn ra được dì Diệu Tinh không vui, nhưng mà lại không biết nguyên nhân không vui là cái gì...

"Dì Diệu Tinh, không phải là dì đang suy nghĩ đến cậu đó chứ!" Evan ngẩng đầu lên.

"... Thế nào mà con lại hỏi như thế?" Diệu Tinh xoa xoa lên mái tóc của Evan.

"Những khi cậu nhớ tới dì thì cậu vẫn thường hay như vậy. Có lúc cậu ngẩn người, có lúc lại than thở, cũng có lúc, cậu lại cười một mình, giống như là người đàn độn vậy." Evan nói đầy vẻ chán ghét.


"Hả..."

"Em phải mách cho cậu biết, anh đã nói xấu cậu!" Alice nhìn anh trai của mình giọng non nớt nói ra một câu. "Cậu nhìn đẹp trai như vậy, cậu sẽ không phải là người đần độn!"

"Em thì biết cái gì!" Evan nhìn chằm chằm vào em gái lại không đành lòng thật sự làm cho em gái phải tức giận.

"Mẹ nói, khi mẹ không có ở đây thì đều là do cậu đã chăm sóc anh, vậy mà anh còn nói nói xấu cậu. Hiện tại cậu bị xảy ra bệnh như thế, lại phải ở một mình trong bệnh viện, hừm... Cậu thật đáng thương." Cô bé học dáng vẻ của người lớn, thở dài một hơi thật sâu.

"Alice rất lo lắng sao?" Diệu Tinh ôn nhu hỏi.

"Vâng!" Cô bé kéo dài âm điệu câu nói giống như làm nũng vậy, không ngần ngại gật đầu. "Nếu như Alice phải ở một mình ở trong bệnh viện như vậy, nhất định con sẽ khóc nhè.

Diệu Tinh buồn cười nhìn nhìn Alice, sau đó cô ôm chầm lấy cô bé, dùng sức hôn một cái. "Mọi người đều yêu con như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm để cho con phải ở một mình trong bệnh viện được!" Diệu Tinh nói an ủi.

"Alice! Em rất thích cậu phải không?" Evan ở một bên hỏi em gái. Mặc dù tuổi của cậu còn nhỏ. Nhưng mà những chuyện của người lớn, cậu cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. Lớn như vậy, sự quan tâm  và chăm sóc của cậu đối với Evan, còn nhiều hơn ngay cả so với cha của cậu. Cho nên, cậu bé thật sự hi vọng cậu của mình sẽ được hạnh phúc, mà cậu lại thích dì Diệu Tinh như vậy... Nếu dì Diệu Tinh vẫn không tha thứ cho cậu, như vậy cậu cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ vui vẻ.

"Dĩ nhiên rồi!" Alice dùng sức gật đầu. "Trừ cha cùng Irvine, thì chỉ có cậu là hiểu rõ em nhất." Không đúng, cô bé lắc lư cái đầu nhỏ, cậu người đối với em tốt nhất." Cô bé nói xong liền ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Diệu Tinh. "Dì, có phải là cậu đã chọc làm cho dì tức giận hay không?" Cô bé hỏi: "Con và anh trai sẽ giúp dì dạy dỗ cậu để cho dì hả giận. Dì không nên không để ý tới cậu như vậy, cậu sẽ không khỏe lại!"


"Hai đứa trẻ con như các con, từ lúc vào cửa cũng vẫn vây luôn vây quanh cậu của mình như vậy, các con không ai buồn để ý tới dì, dì sẽ tức giận  đó!"

"Dì Diệu Tinh, thật sự cậu bị thương rất nghiêm trọng. Nghe mẹ nói, vết thương ở cái ót bị nhiễm trùng rồi. Vốn là trên người cậu vẫn còn có vết thương, nhưng sau đó cậu vẫn còn uống rượu. Nghe nói ngày đó cậu bị sốt cao đến mức hôn mê bất tỉnh, sau đó cậu cứ một mực gọi tên của dì, nhưng mà dì lại cũng không thấy dì đến!" Evan nói bổ sung.

Thêm dầu thêm dấm tự thuật lại câu chuyện một lần, sau đó liền quan sát rõ ràng phản ứng của Diệu Tinh. Thế nào mà người lớn đều không được tự nhiên như vậy. Toàn khẩu thị tâm phi, thích thì cứ thích chứ sao! Tại sao đều cứ muốn lừa gạt mình như vậy! Rõ ràng là quan tâm đến nhau, nhưng lại muốn làm bộ như không thèm để ý. Alice vẫn nhìn anh trai của mình. Hai đứa trẻ kia kia, đồng thời cùng nói một hơi thật dài.

Diệu Tinh đột nhiên có chút hiểu ra. Đây chính là nguyên nhân Tịch Mạt đột nhiên nhờ cô chăm sóc cho hai đứa con của mình. Lời khuyên của hai người, cô đều đã không nghe, cho nên hai đứa bé Tịch Mạt này, cũng sẽ không thể nào giải quyết vấn đề được. Diệu Tinh tức giận xem thường. Lương Tịch Mạt, tớ mà không thiết kế giúp cho cậu một áo cưới siêu cấp khó coi thì không thể! Hai đứa bé này, rốt cuộc là di truyền từ người nào vậy? Còn nhỏ như vậy mà đã có nhiều mưu ma chước quỷ như thế. Diệu Tinh nhẹ nhàng xoa xoa lên đỉnh đầu Alice, Diệu Tinh liền nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trong phòng khách rộng rãi sáng ngời là thế, tuy nhiên nó vẫn làm cho cô cảm thấy hít thở không thông. "Chúng ta đi bên ngoài ngồi một chút đi!" Diệu Tinh dắt ngay cả hai đứa bé đi ra bên ngoài.

Ngoài cửa lớn, Tiêu Lăng Phong đã đợi đã lâu, rốt cục, anh đã nhìn thấy Diệu Tinh đi ra cửa. Trên mặt của cô vẫn mang theo nụ cười thản nhiên. Nhìn hai đứa bé ở bên cạnh, cô thỉnh thoảng khom lưng lau đi một chút những giọt mồ hôi hột của lũ trẻ, lại còn tỉ mỉ dỗ cho bọn chúng uống nước. Như thế này mới đúng là Diệu Tinh, mới là Diệu Tinh thiện lương và dịu dàng mà anh đã quen thuộc. Diệu Tinh chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một cái hộp đã có chút cổ lỗ cũ kỹ, từ từ mở ra. Bên trong đó là một chiếc nhẫn đang lẳng lặng nằm trong đó. Ngón tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch qua ở phía trên. Diệu Tinh, chúng ta vẫn còn có cơ hội, đúng không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhu như vậy của Diệu Tinh, sự tin tưởng của anh chợt lại càng nhiều hơn một chút. Cái này có phải là nguyên nhân mà Tịch Mạt đã gọi anh tới đây hay không? Tịch Mạt đang ở đó muốn nói cho anhô biết, thật ra thì... Diệu Tinh vẫn chính là Diệu Tinh của ngày trước...

Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên mặt pha lê của chiếc nhẫn trên ngón tay của mình. Diệu Tinh, anh yêu em! Cho nên, bất kể phải cố gắng nhiều đến như thế nào, anh cũng sẽ cố gắng vãn hồi. 

Khi Tiêu Lăng Phong còn đang quyến luyến nhìn Diệu Tinh không muốn rời, thì tiếng chuông của điện thoại di động của anh vang lên. Anh nhẹ nhàng hơi cau mày. "A lô!" Không nén nhịn được phải bắt máy điện thoại, trong lòng anh đang mắng to, tốt nhất là chuyện anh muốn nói chính là chuyện quan trọng đi.

"Tôi là Liệt, bây giờ anh đang ở đâu?" Trong giọng nói của Lãnh Liệt có chút dị thường, nghe không rõ được tâm tình. Chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì đó rồi sao!

"Tôi đang ở bên ngoài. Xảy ra chuyện gì vậy?" Theo bản năng Tiêu Lăng Phong nắm chặt lấy tay lái hỏi lại: "Anh cứ ở công ty chờ tôi, tôi lập tức liền qua đó luôn!" Lúc này nhận được điện thoại của Lãnh Liệt như vậy, chẳng lẽ là chuyện mà anh muốn tôi, tôi lập tức liền qua đó luôn!" Lúc này nhận được điện thoại của Lãnh đi chuyện điều tra kia đã có tiến triển rồi sao? Đã tìm được mấy người kia rồi sao?

Thiên Tuấn. 

Tiêu Lăng Phong từ trong thang máy lao ra vội vã đi vào phòng làm việc. Đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhìn vẻ mặt Lãnh Liệt lúc này mang đầy sự phức tạp hỏi. "Mấy người kia vẫn không tìm được sao?" Anh đã nói với Lãnh Liệt tìm kiếm mấy người năm đó đã đến bệnh viện. Tìm được bọn họ, Diệu Tinh mới có thể tiêu trừ được hiểu lầm căn bản nhất giữa hai người bọn họ. Nhưng mà..."Mấy người kia không tìm được sao?"


"Tìm được một người, nhưng mà... chuyện mà tôi muốn nói lại là một chuyện khác!"

"Chuyện gì thì anh cứ nói đi, thế nào lại dài dòng như vậy!" Tiêu Lăng Phong hầm hừ, nhưng trong lòng anh hiện tại cũng thật sự đã không được bình tĩnh nữa rồi. Anh cực kỳ sợ, tin tức mà Lãnh Liệt mang về lại chính là một tin tức xấu, phá hỏng... sức chịu đựng mà anh không cách nào chịu nổi.

"Đứa con của anh và Diệu Tinh, có thể... không bị chết!"

"..." Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. " Lãnh Liệt, anh đang nói gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi. " Lãnh Liệt, anh hãy nói lại thêm một lần nữa đi..." Bởi vì bị khẩn trương quá độ, nên đầu lưỡi của Tiêu Lăng Phong có chút co rút lại.

"Tôi nói, trận tai nạn xe cộ năm đó, có thể đứa nhỏ kia của hai người đã không bị chết!"

Ầm… Đại não Tiêu Lăng Phong nổ ầm lên một tiếng. Anh đứng đó thất thần, ngay cả phản ứng lại cũng không biết nên cần phải làm ra phản ứng gì. "Anh… điều mà anh nói là sự thật?"

"Hôm nay tôi đã tìm được người kia. Hắn nói, năm đó đúng là Đường Nhã Đình đã thuê bọn họ đi đến bệnh viện. Sau đó Diệu Tinh ra khỏi được tai nạn xe cộ, đã sinh non, bọn họ liền đáp ứng yêu cầu của Đường Nhã Đình, trộm đi đứa nhỏ rồi mang ra ngoài, còn mua chuộc được cả bác sĩ..."

"Đứa bé kia đâu? Đứa trẻ kia bây giờ đang ở đâu?" Tiêu Lăng Phong kích động hỏi.

"Đang điều tra!" Lãnh Liệt vỗ vỗ lên vai Tiêu Lăng Phong, "Chỉ có điều... anh không nên ôm hy vọng quá lớn! Lăng Phong, dù sao đứa trẻ kia đã bị sinh non, lại bị lọt vào trong tay của một kẻ có chút bị phát rồ như vậy..."

Tiêu Lăng Phong hiểu ra gật đầu. Tôi biết, nhưng mà... Chỉ cần có một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không chịu buông tha cho." Tiêu Lăng Phong âm thầm cầu nguyện, không nên để cho chuyện gì xảy ra đối với đứa trẻ, cho dù… có phải dùng cả tính mạng của tôi để đổi, tôi cũng nguyện ý...

Tiêu Lăng Phong từ từ chặt quả đấm, Đường Nhã Đình, mụ đàn bà đê tiện này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận