Tiêu Lăng Phong không để ý đến mưa lớn đường trơn trượt, anh lái xe thật nhanh giống như đã sắp phát điên lên rồi vậy. Bàn tay anh nắm thật chặc lấy tay lái, tim của anh đập mạnh hốt hoảng như sắp nhảy ra. Diệu Tinh, em không thể có chuyện, không thể…
Thời điểm xe của anh dừng lại ở bên cạnh mộ địa, giống nhau chạy tới còn có Mộ Sở cùng Lệ Viêm, ở không lâu sau. Lãnh Liệt cũng chạy tới, bốn người cứ như vậy giằng co ở trong mưa. Sự tức giận đè nén làm cho không người nào hô hấp nổi nữa.
"Tiêu Lăng Phong, không nghĩ tới, nhanh như vậy chúng ta liền lại đã gặp mặt?"
"Khốn kiếp. Mày đã tính toán đối với Diệu Tinh những gì vậy?" Tiêu Lăng Phong giận đến mức rống to. Anh xông lên trước, bị Lệ Viêm trước một bước đẩy ra.
"Tiêu tổng, xin ngài chú ý hành động của mình một chút!"
"Mày tức cái gì chứ?" Mộ Sở cười. "Mày cảm thấy tao có thể tính toán đối với Diệu Tinh những gì nào?" Mộ Sở nhíu mi lại. "Diệu Tinh xinh đẹp đến mức nào, tin tưởng không cần tao phải nói ra nhỉ? Tao cũng là đàn ông! Huống chi, đối với Trình Diệu Tinh, tao cũng sớm đã có chút hứng thú, mày cảm thấy tao sẽ làm cái gì nào?"
"Khốn kiếp, tao giết mày?" Không chịu nổi những lời nói giễu cợt của Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong giận dữ hét lên.
"Lăng Phong!" Lãnh Liệt đưa tay kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong: "Bây giờ không phải là lúc để anh tức giận... Diệu Tinh đã chạy ra ngoài suốt mấy giờ qua rồ. Chúng ta trước vẫn nên đi tìm cô ấy có lẽ là quan trọng hơn!." Giọng nói của Lãnh Liệt trầm thấp lộ ra một chút bất an.
Nghe lời của Lãnh Liệt nói..., Tiêu Lăng Phong tỉnh táo lại mấy phần. Anh siết chặt tay lại thành quyền, xoay người lại thật nhanh, chạy vào trong mộ địa. Càng đến gần, trong lòng của anh càng thấy hốt hoảng, giống như thật sự đã có chuyện gì đó sắp phát sinh ra vậy...
Mưa rơi đã không còn lớn như trước nữa, nhưng mà nhiệt độ lại xuống thấp dị thường. Tiêu Lăng Phong cảm thấy lạnh lẽo quá, ở trong bầu không khí mát mẻ sau cơn mưa, Tiêu Lăng Phong ngửi thấy mùi vị mà anh mẫn cảm nhất, mùi máu tươi!
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng xông về phía phần mộ của Mộ Thần.
Diệu Tinh một thân quần áo màu trắng lúc này đã bị vấy bẩn lẫn lộn cùng với máu tươi hỗn độn một mảnh. Cô tựa người vào trên bia mộ, máu ở vết thương trên cổ tay đang róc rách chảy xuôi xuống. Trên mặt đất trước bia mộ vẫn còn có máu tươi lưu lại chưa kịp bị nước mưa hòa tan. Nhìn thấy một màn như vậy, trái tim Tiêu Lăng Phong chợt như bị nhéo chặc lại. Anh xông tới thật nhanh, ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong hét lớn lên một tiếng, "Em đã làm cái gì vậy?" Trong lời nói của anh xen lẫn quá nhiều tình cảm, có sự đau đớn trong lòng, cũng có sự tức giận lẫn không biets phải làm sao! Tại sao cô cứ luôn làm tổn thương tới mình như vậy.
Cảm nhận được thân thể ấm áp, Diệu Tinh chậm rãi mở mắt ra, thời điểm nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, theo bản năng chân mày của cô khẽ chau lại một chút.
"Tại sao tôi vẫn còn chưa chết?" Cô mệt mỏi hỏi anh một câu thôi, mà sao lại giống như là một thanh dao găm sắc bén, thẳng tắp đâm vào trái tim của Tiêu Lăng Phong."Buông tôi ra "
"Trình Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong tức giận hầm hừ, tháo cà vạt của mình ra cuốn lấy cổ tay của Diệu Tinh. Vết thương nơi cổ tay nhìn thật thê thảm, nhưng mà vết thương cũng không sâu lắm, nhìn qua thấy là bị cắt rất nhiều lần. Tiêu Lăng Phong nắm quả đấm thật chặt. "Em muốn chết đến như vậy hay sao? Trình Diệu Tinh, em cứ như vậy đã muốn chết hay sao?" Tiêu Lăng Phong hầm hừ, lại không thể chịu nổi nữa, không khống chế được mà ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình thật chặt. Diệu Tinh, tại sao em nhất định cứ phải tự làm thương tổn tới mình như vậy. Em có biết em làm như vậy đã khiến cho trong lòng của anh có bao nhiêu đau đớn hay không?
Thời điểm Mộ Sở cùng Lệ Viêm chạy tới, thật sự đã bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người ra. Hô hấp của Mộ Sở gần như đều đã sắp dừng lại…
"Diệu Tinh… Diệu Tinh! Để tôi đưa em đi đến bệnh viện?" Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.
"Tiêu Lăng Phong, anh không cần phải lo cho tôi, có được hay không?" Diệu Tinh vô lực hỏi."Tôi mệt quá, mệt quá…"
" Trình Diệu Tinh, em liền muốn chết như vậy sao? Tại sao em luôn làm những chuyện như vậy?" Tiêu Lăng Phong giận dữ.
" Trình Diệu Tinh, tôi mới vừa nói xong, cô chính là một diễn viên thật tốt! Nhanh như vậy mà cô đã có thể lên diễn cho tôi xem một màn đặc sắc giống như đang đùa giỡn như vậy?" Mộ Sở nói giễu cợt. Trong lời nói kia của anh có xen lẫn một chút chua cay cùng lo lắng, nhưng lại bị những lời cay nghiệt kia của anh hoàn toàn che dấu hết ý tứ.
"Nhưng mà tôi nhờ cậy cô, cô có muốn chết, xin cô hãy đổi sang chỗ khác, đừng nên làm dơ mộ phần của anh trai tôi!"
"Tôi thật sự đã làm cho các ngườ phải ghê tởm đến mức độ như vậy hay sao?" Diệu Tinh thoáng nở nụ cười mệt mỏi. "Máu của tôi sẽ làm dơ nơi này ư?" Diệu Tinh khẽ cười, nước mắt rơi xuống.
Mộ Sở siết quả đấm thật chặc. Anh cảm thấy hối hận vì lời nói kia của mình. Nhưng mà, khi nhìn thấy Diệu Tinh tựa người vào trong ngực của Tiêu Lăng Phong, thì anh thật không có cách nào để khống chế được bản thân mình.
"Mộ Sở, mày câm miệng cho tao?" Tiêu Lăng Phong giận đến rống to.
"Thế nào, mày đau lòng sao?" Mộ Sở cười."Yêu thương cô ấy, tại sao mày lại còn đưa cô ấy cho người khác như thế! Trình Diệu Tinh, em xem một chút đi! Đây là người đàn ông mà cô đã yêu đó, cô đã vì một người như vậy mà phản bội lại anh trai của tôi. Thế nhưng mà, anh ta lại đưa cô cho người khác, nhét cô vào ven đường để cho người ta luân phiên cường bạo. Bây giờ nhìn lại, tất cả những thứ này đều là báo ứng. Là báo ứng, bởi vì cô đã phản bội anh trai tôi!"
"Cho nên, anh cũng noi theo?" Giọng nói của Diệu Tinh rất nhẹ. Lúc này, mưa đột nhiên dừng lại, lời nói kia của cô đề được mỗi một người ở nơi này đều nghe thấy rất rõ ràng. "Cho nên anh đã sắp xếp những người đó ở gần bệnh viện, sau đó tới tìm tôi gây phiền toái?"
Mộ Sở khẽ cau mày, lời nói này của cô là có ý gì.
"Các người đều quá khổ cực rồi!" Diệu Tinh khẽ cười."Các người ai cũng hận tôi, cảm thấy tôi thật ghê tởm, mắng tôi là người dâm đãng! Nhưng là ai, là ai đã làm cho tôi trở thành người dâm đãng đây?" Diệu Tinh cười trào phúng. Cô sử dụng hết toàn lực đẩy Tiêu Lăng Phong ra, nhưng cô đã suy yếu đến mức gần như là không thể nào tự chống đỡ thân mình ngồi ở trên đất được.
"Tiêu Lăng Phong, anh cường bạo tôi, bao vây tứ phía biến tôi thành người thứ ba! Mộ Sở, Alex? Anh có ý đồ cường bạo một người dâm đãng như tôi, sau đó nói anh lại nói tôi là người thế nào?" Diệu Tinh cười thê thảm! Nơi khóe miệng dần dần lưu lại một vệt máu đỏ tươi: "Các người thật là tàn nhẫn. Ngay lập tức liền nói tôi là người hạ lưu, dâm loạn. Nhưng mà các người có biết rằng tôi cũng sẽ bị đau đớn hay không?" Giọng nói của Diệu Tinh rất nhẹ, tràn đầy u oán.
"Diệu Tinh!" Nhìn máu từ trong miệng Diệu Tinh chảy ra, Tiêu Lăng Phong bị dọa cho sợ đến mức hô hấp cũng sắp dừng lại. Em làm sao vậy?" Anh bị hù dọa nên sắc mặt tái nhợt đi: "Diệu Tinh?"
"Tôi không sao, hiện tại tôi cực kỳ tốt rất tốt!" Từ khóe miệng Diệu Tinh mang theo một ý cười được giải thoát: "Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng bao giờ cảm thấy mình lại tốt như vậy!" Cô nói xong nghiêng mặt sang nhìn hình của Mộ Thần, nở nụ cười. Đó là nụ cười dịu dàng khi đã gặp được hạnh phúc, mà Tiêu Lăng Phong và Mộ Sở cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ!
"Trình Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong giận đến cắn răng. Mặc dù lúc này, trong mắt của cô cũng chỉ có Mộ Thần.
"Tiêu Lăng Phong, lần này chung quy anh đã không có cách nào để chia rẽ hai chúng tôi nữa rồi nhỉ?" Diệu Tinh cười. Tiêu Lăng Phong thế mà lại đi uy hiếp Mộ Thần. Anh muốn Mộ Thần rời đi khỏi cô.
"…" Trong ngực Tiêu Lăng Phong đau xót: "Diệu Tinh, em đừng nên cáu kỉnh nữa, chuyện của chúng ta sau này hãy nói, hiện tại chúng ta đi bệnh viện nhé, có được hay không?"
"Tôi chết đi không phải là sẽ tốt hơn sao?” Diệu Tinh hỏi: "Tôi chết rồi, các người cũng không cần phải hận tôi như vậy nữa. Không cần phải lao tâm khổ tứ nghĩ muốn hủy diệt tôi nữa! Tiêu Lăng Phong, anh có thể báo thù được cho Nhã Đình của anh rồi! Mộ Sở, anh cũng đã có thể giải oan được cho anh trai của anh rồi!" Diệu Tinh nói xong, khẽ cười một tiếng. Thật tốt!
"Trình Diệu Tinh!"
"Tiêu Lăng Phong, nếu như, anh vẫn còn nhớ đến một chút tình cũ của chúng ta, vậy thì bây giờ anh cũng không cần trông nom tôi nữa. Nếu như các người còn có một chút lo lắng thương hại đối với tôi, vậy thì, đời này tôi chỉ hy vọng, đến đời sau, sẽ không bao giờ phải gặp lại các người nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...