Khi Diệu Tinh tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ngủ ở trên giường, liền giật mình một cái, cô nhớ là mình ngủ ở trên ghế sa lon, chẳng lẽ là cô nhớ lộn sao...
Trên bàn ăn phòng khách để mấy thứ thức ăn có chút đơn giản. Màu sắc nhìn qua có chút kỳ quái. Diệu Tinh tò mò cầm đôi đũa lên gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
"A…" Diệu Tinh thống khổ há miệng ra. Thật sự rất khó ăn không phải như bình thường. Nhưng mà cô vẫn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mấy món ăn bày trên bàn ở trước mặt đến ngẩn người. Nhìn thấy ba chữ trên giấy "Thật xin lỗi" kia, cô bất đắc dĩ thoáng mỉm cười vẻ không được tự nhiên."Người này thực sự muốn nói xin lỗi, hay là muốn hạ độc cho mình chết đây..." Diệu Tinh lườm một cái trắng mắt đầy vẻ xem thường. Nhưng cuối cùng cô vẫn cầm đôi đũa lên, nhẹ nhàng ăn, không biết qua bao lâu, @MeBau*[email protected]@ Diệu Tinh mới tựa như đột nhiên tỉnh táo lại...
"Trình Diệu Tinh. Mày điên rồi có phải hay không, lúc này mày đang làm gì vậy..." Cô tự trách cứ cái này mình."Thực sự mày đã quá kỳ quái rồi đấy, Trình Diệu Tinh ạ!" Cô để đũa xuống đi vào phòng tắm, cô suy nghĩ, sau đó tự nói với mình, cứ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong lòng thủy chung đã rối loạn thành một đoàn. Trình Diệu Tinh, không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, hãy để cho người ta bình tĩnh một chút.
Tắm rửa xong. Diệu Tinh liền cố ý lấy ra bộ quần áo dài để mặc, hi vọng có thể che đậy bớt dấu vết những rên người. Dạ Khuynh Thành gặp chuyện không may liên tiếp hai ba lần, làm liên lụy đến bao nhiêu người như vậy. Tới cùng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, cô tuyệt đối không thể nào tin nổi, chuyện này chỉ là sự trùng hợp.
Kính coong …
Đang lúc cô do dự có nên đi bệnh viện để thăm hỏi tình hình người bị thương một chút hay không, thì tiếng chuông cửa vang lên. Diệu Tinh có chút nghi ngờ. Người biết cô ở nơi này trừ Tiêu Lăng Phong ra, thì chỉ có Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần, mà hiển nhiên thời gian này đều không phải là thời điểm ba người này nên xuất hiện.
Trong lòng mang theo sự nghi ngờ, cô đi ra mở cửa.
Thời khắc nhìn thấy Mộ Sở, trong lòng Diệu Tinh cảm thấy kinh hãi.
"Anh đã hỏi người bảo vệ tòa nhà mới biết được em ở tầng nào." Mộ Sở cười giải thích.
"Alex, sao anh lại tới đây, chẳng phải là anh nên ở bệnh viện hay sao?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Diệu Tinh nhìn những thứ Mộ Sở mang trên thân thể, có chút kinh hãi.
"Ngày hôm qua thời điểm em gọi điện thoại nghe có vẻ là lạ! Diệu Tinh, anh rất lo lắng cho em!" Mộ Sở nói xong đưa cánh tay ra ôm lấy cô."Tại sao em không đến bệnh viện để thắm anh? Em có biết là việc em cứ vội vã chạy đi như vậy, đã khiến anh có bao nhiêu lo lắng hay không!" Anh nói xong, cánh tay không ngừng dùng sức, thật giống như bởi vì khẩn trương mà mang theo sự run rẩy.
"Alex. Anh đừng nên tự hù dọa mình như vậy, em không sao!" Diệu Tinh thấp giọng nói, từ từ cúi đầu, theo bản năng cô còn len lén giấu tay về sau lưng.
Mộ Sở nhìn hành vi của Diệu Tinh, sau đó rất mạnh cứng rắn đưa tay kéo cổ tay của Diệu Tinh ra trước.
"Anh làm gì thế..."
"Trên người anh đang bị thương, em nghĩ muốn định làm hại anh không thể ở trở lại đua xe nữa, thì cứ ra sức mà giãy giụa cho mạnh vào!"
Lời nói này của Mộ Sở khiến cho Diệu Tinh buông tha ý tưởng giãy giụa. Mộ Sở thừa dịp này nhìn vào cổ tay của Diệu Tinh. Trên cổ tay mảnh khảnh của cô, còn có thể nhìn thấy một vòng vết máu ứ đọng. Đây là dấu vết bị người ta dùng sức nắm giữ lại. Mộ Sở lặng yên không một tiếng động nắm chặt bàn tay lại. Tiêu Lăng Phong, mày vậy mà dám…
"Hắn đã làm tổn thương đến em sao!"
"Không có!" Diệu Tinh lắc đầu."Alex, anh không nên tự mình suy nghĩ loạn xạ như vậy, là do em không cẩn thận..."
"Em đừng ở đó mà gạt anh nữa!" Mộ Sở kích động hét lên. Diệu Tinh, em như vậy là muốn bảo vệ cho Tiêu Lăng Phong, có đúng hay không. Hắn thì có cái gì tốt kia chứ?" Diệu Tinh, em không tin rằng anh có thể bảo vệ nổi em, có phải hay không..."
"Em không có ý này" Diệu Tinh lắc đầu."Alex. Anh đừng như vậy, anh nhìn xem, hiện giờ chẳng phải là em đang rất tốt hay sao? Em không sao hết, thật sự không sao mà!" Diệu Tinh lo lắng nói thêm một câu. " Alex, anh đừng đi tìm Tiêu Lăng Phong, hãy tin tưởng em."
"Diệu Tinh, anh không sợ. Thật sự không sợ!" Mộ Sở đưa tay nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh."Anh thật sự có thể bảo vệ được em!"
Diệu Tinh lặng lẽ nắm chặt quả đấm. Mộ Sở lời mà nói..., thật để cho cô thật là mâu thuẫn. Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Sở, tại sao trong lòng loạn như vậy đâu. Nếu như Alex có thể giúp một tay, như vậy chẳng phải là cô đã có thể rời khỏi Tiêu Lăng Phong rồi sao...
"Alex, tại sao anh lại rời khỏi bệnh viện chạy đến đây vậy? Để em đưa anh trở về thôi!" Diệu Tinh xong liền lôi kéo Alex rời khỏi nhà trọ.
"Diệu Tinh, em ở cùng với anh nhé, có được hay không!" Mộ Sở lôi kéo tay Diệu Tinh."Không nhìn thấy em, trong lòng anh cảm thấy rất kỳ quái, anh… anh nhớ em."
Diệu Tinh vội vàng thu tay lại, rút bàn tay của mình về."Đi nhanh đi, để em đưa anh trở về bệnh viện." Diệu Tinh có chút lúng túng, sau đó đi ở phía trước, tay vân vê vạt áo đầy vẻ bất an.
Bệnh viện.
Diệu Tinh dìu Mộ Sở đi cẩn thận từng ly từng tí: "Về sau anh không nên chạy loạn như vậy nữa, có biết hay không! Khi nào em có thời gian rảnh, em sẽ đến để thăm anh!"
"Em đã nói như vậy rồi thì phải nhớ chứ!" Mộ Sở đáp lại một câu như trẻ con, sau đó cười hì hì, dùng cánh tay không "bị thương" của mình ôm lấy bả vai Diệu Tinh. Từ phía xa nhìn lại, hai người cực kỳ giống một đôi tình nhân.
Hai người đi vào đại sảnh bệnh viện, khi đi vào trong thang máy thì chạm mặt với Tiêu Lăng Phong và Joe.
Theo bản năng Diệu Tinh muốn tránh né, nhưng Mộ Sở cố ý ôm thật chặt Diệu Tinh, nhìn Tiêu Lăng Phong vẻ đầy đắc ý. Bộ dáng kia giống như đang nói..., thử nhìn xem, giờ phút này, ai mới là người đàn ông của cô ấy.
Bàn tay Tiêu Lăng Phong nắm thành quả đấm thật chặt, lúc này, Diệu Tinh lại có thể ở bên cạnh Mộ Sở như vậy! Chuyện của Dạ Khuynh Thành cô cũng không buồn hỏi lấy một tiếng một câu. Nhìn bộ dạng của Alex, Tiêu Lăng Phong không nhịn được liền tiến lên.
"Tổng Giám đốc!" Lãnh Liệt kéo Tiêu Lăng Phong lại. "Đừng quá kích động, chuyện về tai nạn xe cộ kia ngài vẫn còn chưa giải thích rõ với cô ấy, đừng nên làm cho cô ấy hiểu lầm sâu hơn."
Nghe lời nói của Lãnh Liệt..., trong lòng từ từ chậm rãi buông lỏng quả đấm ra, "Đi thôi!" Anh nói xong, ánh mắt quét sang nhìn Diệu Tinh một cái. Ánh mắt nhàn nhạt kia của anh khiến cho trong lòng Diệu Tinh cảm thấy không khỏi đau xót. Bàn tay của cô chậm rãi kéo bàn tay của Mộ Sở trên bả vai của mình xuống.
Sự việc xảy ra ở Dạ Khuynh Thành, nhất định là đã làm cho Tiêu Lăng Phong bận rộn mệt mỏi muốn chết rồi. Vậy mà anh vẫn còn làm bữa ăn sáng cho cô. Mà cô, cho tới bây giờ cũng chưa hề hỏi thăm anh hay là an ủi lấy một câu.
"Thư ký Trình, tới bệnh viện thăm bạn bè của mình chăng?" Lãnh Liệt tiến lên."Đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cô một chút!" Anh cười, không để lại dấu vết kéo Diệu Tinh từ Mộ Sở trong ngực đi ra ngoài.
Mộ Sở nhìn Lãnh Liệt."Không phải là chúng ta đã gặp nhau rồi sao?"
Tay của Lãnh Liệt thoáng cứng lại một chút, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, quay mặt sang."Tôi đã từng xem anh tranh tài. Thực sự không ngờ tới, anh vây mà lại vẫn nhớ tới tôi." Lãnh Liệt cười."Xin chào ngài, tôi là Joe, đồng nghiệp của Diệu Tinh!"
"Đồng nghiệp!" Mộ Sở cười. "Vậy sao. Thế thì sau này làm phiền anh hãy quan tâm giúp cho cô ấy nhiều hơn một chút! Diệu Tinh, cô ấy luôn hay mơ mơ màng màng." Mộ Sở nói xong thân mật vuốt ve mái tóc của Diệu Tinh.
Lãnh Liệt cười khẽ một tiếng."Tư Đồ tiên sinh thật phí tâm. Tôi nghĩ, tiểu thư Diệu Tinh đây đã có người quan tâm rồi!" Anh nói xong liếc mắt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong."Diệu Tinh, nếu có thể, buổi chiều cô hãy tới công ty một chút đi! Tôi có việc muốn hỏi cô."
Mộ Sở nhìn Lãnh Liệt vẻ uy hiếp. Lãnh Liệt cũng nhìn thẳng vào mắt Mộ Sở y như vậy."Tôi đi trước." Lãnh Liệt nhẹ giọng nói với Diệu Tinh, "Còn có... Diệu Tinh, tôi ở cùng tổng giám đốc đã ba năm. Về chuyện tai nạn xe cộ lần này, tôi có nghe nói, tôi tuyệt đối tin tưởng chuyện này không chút liên quan đến Tổng giám đốc, cô cảm thấy thế nào?"
Nghe những lời Lãnh Liệt nói..., Diệu Tinh từ từ tỉnh táo lại. Quả thật, cô không có chứng cớ, trông cậy vào sự giải thích của Tiêu Lăng Phong, cũng căn bản không có khả năng. Tựa như chuyện của Đường Cát Nguyên cũng vậy, nếu như không phải là bị đuổi giết, nếu như không phải là cho là mình sắp chết, sợ rằngchuyện này anh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ giải thích!
Nhìn Tiêu Lăng Phong vừa nói chuyện với bác sĩ, Diệu Tinh khẽ cắn cắn đôi môi, Tiêu Lăng Phong, hành hạ tôi như vậy, anh thật sự cảm thấy rất thoải mái sao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...