Nguyên Hạ khóc mệt rồi liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thấy điện thoại thông báo một loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ từ đồng nghiệp, quan tâm có, bóng gió cũng có.
Mệt mỏi ra khỏi giường, cô đi quanh tìm kiếm bóng dáng Trác Thành.
Khi đi ngang qua phòng sách thấy anh đang quay lưng lại nói điện thoại.
“Trước tiên cứ làm như vậy đi, ổn định dư luận, ép chuyện này xuống”
Anh xoay người liền phát giác ra sự xuất hiện của cô, khẽ cười.
“Mau đi ăn tối thôi”
“Anh đang giải quyết chuyện ở công trường sao?”
“Ừm, anh đang giải quyết”
Cô bất an, nắm chặt lấy hai tay.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói.
“Thời gian này hay em tạm thời đừng tới công ty làm việc, đợi anh giải quyết xong hẳng tính”
Cô nghe anh nói thế liền ngẩng đầu, cô biết anh có ý tốt nhưng lại không muốn cứ như thế mà trốn tránh.
“Không, em sẽ đến công ty.
Chuyện này chắc chắn có điểm đáng ngờ, em phải điều tra rõ”
“Nhưng em…”
“Em có thể, xin hãy tin em”
Thấy cô cương quyết anh cũng không tiếp tục phản đối nữa.
Ngày hôm sau, Nguyên Hạ đến công ty liền ngay lập tức vào phòng giám đốc gặp Tần Lãnh.
Sau khi hai người trao đổi liền quyết định bắt tay vào điều tra, vì vốn dĩ ngay từ đầu anh ta cũng kiểm tra qua một lần, không có vấn đề gì mới tiến hành thi công.
“Nguyên Hạ, em thật sự ổn chứ, nhìn sắc mặt của em nhợt nhạt lắm”
“Em không sao, cảm ơn giám đốc Tần.
Vậy em ra ngoài làm việc đây”
Vừa ra khỏi văn phòng đã gặp phải Trần Đình, cô ta liếc mắt một cái liền bắt đầu lên tiếng mỉa mai.
“Ai yo, đã gây họa lớn như thế mà vẫn ngồi vẫn vị trí như thế, ô dù của cô cũng lớn thật”
Cô ta nâng cao giọng cố ý để mọi người đều nghe thấy.
“Tôi không có tâm trạng so đo với cô, tránh ra”
“Cô cho rằng mình là ai hả? Chuyện lần này cô đừng hòng chối bỏ trách nhiệm”
“Tôi không nói mình sẽ chối bỏ”
“Bản thiết kế là của cô, cô chối được chắc”
Nguyên Hạ nhíu mày, Trần Đình này sao cứ cắn chặt cô không buông.
“Trần Đình, chuyện còn chưa điều tra rõ cô đừng ở đây mà cắn bậy”
Lưu Tĩnh xuất hiện phía sau, bắt đầu thay Nguyên Hạ nói lý.
“Các chị đừng cãi nhau, chúng ta có gì từ từ nói”
Tín Ngữ Yên thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng can ngăn.
Trần Đình thấy thế tức giận mà ngoe nguẩy đi khỏi.
***
“Các cô đã nghe gì chưa?”
Một cô gái với mái tóc dài, đang cúi người rửa tay nói.
“Chuyện của Nguyên Hạ sao?”
Một người trong số họ lên tiếng, chuyện này lớn như thế ai ai mà không biết.
“Đúng rồi, kể cũng thật kỳ lạ chuyện nghiêm trọng như thế mà cô ấy chẳng có chút gì bị ảnh hưởng cả”
“Các cô không biết sao, cô ấy có giám đốc Tần chống lưng kia mà”
Cô gái kia cười, sau đó ý vị thâm sâu nói.
“Cô cũng thật ngây thơ, giám đốc Tần có khả năng chống đỡ chuyện này sao?”
“Ý cô là chủ tịch sao? Nhưng tôi nghe nói Tín Ngữ yên và chủ tịch là mối quan hệ kia mà”
Cô gái tóc dài ngó xung quanh một cái sau đó nhỏ giọng nói.
“Hôm dự tiệc của công ty, tôi đã thấy chủ tịch và Nguyên Hạ hôn nhau”
Bọn họ há hốc, bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Vậy Tín Ngữ Yên kia chẳng phải rất là quê rồi sao? Suốt ngày cứ khoe khoan”
“Thôi được rồi chuyện này chúng ta không quản nỗi tốt hơn hết là làm tốt chuyện của mình rồi nhận lương là được”
Mấy cô gái ha ha cười mấy tiếng, sau đó kéo nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau đó một đôi cao gót từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tín Ngữ Yên gương mặt biến sắc.
Không thể nào, sao Nguyên Hạ và Trác Thành lại có mối quan hệ đó.
Chẳng phải cô ta đã sớm cắt đứt cơ hội của họ rồi sao?
***
Trở lại công ty, Nguyên Hạ liền bắt tay vào điều tra nhưng vô ích, tất cả camera giám sát đều đã bị người khác động tay vào.
Điều này càng chắc chắn một điều rằng có người cố ý hãm hại cô.
“Nguyên Hạ ăn cơm đi, trưa nay em còn chưa ăn gì”
Lưu Tĩnh lấy phần thức ăn sớm đã nguội lạnh ra ngoài, thúc giục cô ăn.
“Em không đói lắm chị ăn đi”
Cô không ngừng lại việc đang làm mà còn tập trung hơn.
Lưu Tĩnh ở một bên thấy thế liề thở dài.
“Haizz chưa tìm được hung thủ mà em đã sớm gục ngã rồi”
“Nguyên Hạ”
Lưu Tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến cô cũng phải ngẩng đầu.
“Sao vậy?”
“Ở đây không có người ngoài, em nói thật với chị, em và chủ tịch có mối quan hệ gì?”
Nguyên Hạ bị câu hỏi bất ngờ của Lưu Tĩnh làm cho giật mình.
Nhất thời không biết phải giải thích như thế nào cho thích hợp liền hỏi.
“Chị là muốn hỏi chuyện gì?”
Lưu Tĩnh tiến sát lại, nhìn vào Nguyên Hạ mà hỏi.
“Em và chủ tịch có phải có quan hệ nam nữ không?”
Cũng không cho cô cơ hội phản bác, cô ấy lại tiếp tục đưa ra bằng chứng.
“Chị đã thấy rồi”
“Chị thấy gì chứ?”
“Thấy em và chủ tịch ở bên nhau”
Cô hết cách liền kể cho cô ấy nghe, tất nhiên là không bao gồm chuyện cô là tình nhân của Trác Thành.
Nghe xong cô ấy thở phào một hơi như trút được chuyện gì đó, Nguyên Hạ cũng không để tâm mà tiếp tục công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...