Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, có chút lúng túng nằm trên giường, kéo chăn, đắp lên người mình, uể oải ngáp một cái với Cẩm Dương, nói: "Hôm nay không ngủ trưa, tối hôm qua ngủ hơi muộn, bây giờ có chút buồn ngủ.
"
Nói xong, Lâm Thâm Thâm liền nhắm mắt lại.
Trong phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Lâm Thâm Thâm giả bộ đi ngủ, thế nhưng đáy lòng lại thấp thỏm.
Cô nhắm mắt lại, không biết giờ phút này Cẩm Dương như thế nào, liền vùi mặt sâu vào trong chăn, len lén mở mắt ra, nhìn thấy Cẩm Dương vẫn đứng bên cạnh phòng tắm, nhìn cô chằm chằm.
Lâm Thâm Thâm bị dọa vội vàng nhắm mắt lại, chưa qua hai giây, cô nghe thấy tiếng bước chân của Cẩm Dương nặng nề vang lên, dần dần đến bên giường.
Tay của Lâm Thâm Thâm chôn trong chăn, vô cùng ẩm ướt thành, cô bấu chặt vào ga giường, một giây sau đã cảm giác được trên người có bóng tối phủ lên, ngay sau đó có hô hấp ấm áp, phả vào trên mặt mình.
Cả người Lâm Thâm Thâm căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đập thình thịch, sợ một giây sau, anh sẽ mở miệng, tiếp tục lời nói vừa rồi.
Thế nhưng, lần này, đợi rất lâu, Cẩm Dương vẫn không nói gì.
Anh chỉ đè lên người cô, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Thâm Thâm nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì hết, thế nhưng rõ ràng cô cảm giác được, bầu không khí trong phòng, trở nên càng lúc càng nguy hiểm.
Trái tim của cô, cũng theo đó mà đập lúc nhanh lúc chậm.
Cả đời này, cô chưa từng nơm nớp lo sợ như thế, cô cũng thấy thương cho trái tim của mình, bất ổn đập lên đập xuống, không có giây phút nào được yên ổn.
Cô cảm thấy, còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bệnh tim!
Ngay khi Lâm Thâm Thâm sắp phát điên, không còn cách nào vờ ngủ được nữa, Cẩm Dương đột nhiên khẽ thở dài một hơi, rồi xoay người nằm xuống bên cạnh cô.
Lâm Thâm Thâm không hiểu rõ rốt cuộc trong lòng Cẩm Dương suy nghĩ cái gì, cũng không biết hành động của anh giờ phút này rốt cuộc có ý gì, chỉ là toàn thân căng cứng phòng bị.
Cẩm Dương nằm thẳng bên người Lâm Thâm Thâm, nhìn qua trần nhà đỉnh đầu, cả người dâng lên nỗi bất lực.
Anh không phải người ngu, từng hành động của cô rốt cuộc có ý gì, anh nhìn đã hiểu.
Dù sao vừa rồi anh cũng đã nói rõ ràng như vậy.
Cô biết anh đang tỏ tình với cô, thế nhưng cô lại đang trốn tránh.
Điều này đại biểu cho điều gì, anh cũng hiểu.
Cô không muốn nghe.
Cô sợ sau khi anh ra câu tỏ tình, cô không biết từ chối như thế nào.
Cô không muốn đón nhận anh, cho nên cô quên che giấu sự ưu nhã hào phóng vốn có của mình, như một con nai con, ra sức lấy cớ, giả ngây giả dại.
Sáu năm trước, chuyện giữa anh và cô, rốt cuộc là cô không nhớ rõ, hay là giả vờ không nhớ rõ?
Cứ như vậy từ bỏ! Thật sự có chút không cam tâm!.
Cẩm Dương yên lặng một lát, liền chậm rãi vươn tay, âm thầm thò vào trong chăn, tìm tòi trong chốc lát, tìm được tay của cô, nhẹ nhàng bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay của mình.
Lâm Thâm Thâm bị Cẩm Dương đột nhiên cầm tay, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên theo, trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
Bàn tay khô ráo của Cẩm Dương nhanh chóng bị Lâm Thâm Thâm thấm ướt, đôi mày của anh chau lại, nghiêng đầu, nhìn cô một chút, mới mở miệng, nói: "Thâm Thâm, em! ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...