Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay phía trên giường, treo tấm hình kết hôn lớn, tuổi của cha mẹ trong hình tầm tuổi cô bây giờ, nụ cười của cha ôn nhuận, mẹ cười ấm áp như hoa, nhìn hạnh phúc mà lại tươi đẹp.
Lâm Thâm Thâm nhìn chằm chằm tấm hình kết hôn hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn thấy trên ban công đặt mấy chiếc xe trẻ con và hai cái nôi, đáy mắt Lâm Thâm Thâm bỗng dưng hơi cay cay, tâm tình nháy mắt bị đè nén có chút khó chịu, cô cất bước, vội vàng rời khỏi phòng ngủ của cha mẹ.
Bên trái phòng ngủ của cha mẹ, chính là phòng ngủ của cô, chìa khoá treo trên cửa, cô nhẹ nhàng vặn ra, đi vào.
Đồ trang trí bên trong giống như sáu năm trước khi cô rời đi, không có gì khác biệt, trên giường đệm cao su lớn, là ga giường màu hồng phủ lên như giấc mơ công chúa.
Trên giá sách, có đủ những món đồ nhỏ của con gái, đu quay ngựa, hộp âm nhạc, còn có một con gấu nhỏ màu tím! chậu cây nhỏ vì thời gian dài không có người tưới nước, đã sớm chết khô.
Trên vách tường bàn đọc sách, dán đầy giấy nhớ, trên mỗi tấm giấy ghi nhớ đều viết đầy chữ, Lâm Thâm Thâm tùy ý lấy một tờ xuống, trên đó viết: nam thần của em ơi, em rất nhớ anh, rốt cuộc anh tên là gì?
Lâm Thâm Thâm nhìn qua câu nói này, khóe môi không nhịn được cong lên, trước mắt như thể lập tức hiện lên cảnh tượng lúc trước mình ngồi trước bàn sách, vẻ mặt vô cùng buồn rầu khổ não viết xuống câu nói này.
Trên bàn sách, còn để vào một chiếc cốc sứ, là sứ trắng, nét bút non nớt vẽ ba người trên cốc, Lâm Thâm Thâm cũng cực kỳ quen thuộc với chiếc cốc sứ này, đó là khi cô lên học lớp một tiểu học cùng cha mẹ đến cửa hàng gốm sứ, tự mình làm ra, ba người trên cốc, một người là cha, một người là mẹ, một người là cô, lúc đó Lâm Viễn Ái còn chưa ra đời.
Lâm Thâm Thâm không nhịn được duỗi đầu ngón tay ra, chạm vào chiếc cốc đó, đầu ngón tay chậm rãi miêu tả đường nét của ba người đó, vốn ở trong phòng ngủ của cha mẹ, đáy lòng đã có phần chua xót, lập tức lại tràn ngập trong lòng.
"Thâm Thâm tiểu thư, cô ở bên trong à?" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, theo đó là người hầu cung kính hỏi.
Lâm Thâm Thâm hít sâu một hơi, kéo mình ra khỏi suy nghĩ bay xa, giọng nói bình ổn lên tiếng: "Đến ngay đây.
"
"Lão phu nhân đã trở về, cơm trưa cũng đã sắp chuẩn bị xong, Thâm Thâm tiểu thư có thể xuống nhà được rồi.
"
"Tôi sẽ xuống ngay.
" Lâm Thâm Thâm đáp một tiếng, buông ngón tay mình ra khỏi cốc sứ, cô chỉnh lại cảm xúc, mới chậm rãi đạp giày cao gót, đi ra khỏi phòng.
Nói cũng thật trùng hợp, khi Lâm Thâm Thâm ra khỏi cửa phòng, đúng lúc Lâm Viễn Ái cũng đi ra khỏi phòng, trong tay còn đang nghe điện thoại, vẻ mặt rất dịu dàng, song lúc nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, vẻ mặt lập tức âm trầm xuống, giọng nói trong miệng cũng không được tốt: "Cô đã đến dưới nhà, thì đi lên luôn đỉ, còn bảo tôi xuống đón cô làm gì!"
Nói xong, Lâm Viễn Ái liền cúp máy, quay người đi trở về phòng, tiện thể đóng mạnh cửa phòng lại, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
Lâm Thâm Thâm đứng trong hành lang, nhìn qua cửa phòng Lâm Viễn Ái đóng chặt, bật cười một tiếng, xoay người, giẫm lên giày cao gót, đi thẳng xuống nhà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...