Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy cô gái kia bị Lâm Viễn Ái quát thì rối rít cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Phong bao nhanh chóng chỉ còn lại một mình Lâm Thâm Thâm và mấy thằng nhóc.
Lâm Viễn Ái nghiêng đầu, vẫn chưa nguôi giận, nhìn chòng chọc Lâm Thâm Thâm một hồi, sau đó hầm hầm cầm chìa khóa xe lên, gào với Lâm Thâm Thâm: “Chị không cút, tôi cút!”
Dứt lời, lập tức sải bước ra phía cửa phòng bao.
Lâm Thâm Thâm nghe vậy thì thong dong xoay người, giẫm giày cao gót, không nhanh không chậm đi theo Lâm Viễn Ái, cũng định bụng rời đi.
Lâm Viễn thích nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên sau lưng, bỗng cảm thấy cực phiền, bèn xoay người hất cằm với đám bạn vẫn đang ngơ ngác ngồi kia của mình: “Không phải mấy người thích chơi trò đổi bạn gái à? Đấy, tôi ném chị ta cho các người, muốn chơi thế nào thì chơi, tóm lại, đừng để chị ta xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Lâm Viễn Ái nói xong, cũng không thèm nhìn đến Lâm Thâm Thâm, mở cửa nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
Lâm Thâm Thâm định đi theo, chân cũng đã bước, nhưng mấy người kia nghe thấy Lâm Viễn Ái nói vậy, lập tức lấy lại tinh thần, nhao nhao lên vây quanh Lâm Thâm Thâm.
“Cô gái, cô tên gì vậy?”
“Cô gái, cô phá vỡ chuyện vui của chúng tôi rồi, bây giờ có phải nên bồi thường cho anh em chúng tôi một chút không?”
“Cô nương, tôi thích nhất kiểu con gái như cô, nhìn yếu đuối nhu nhược, nhưng giận lên thì hùng hùng hổ hổ, có cá tính!”
!
Lâm Viễn Ái sải bước đi thẳng khỏi “Kim Bích Huy Hoàng”, tìm thấy xe của mình, nhưng không vào ngay và đứng bên ngoài, rút trong túi ra một điếu thuốc, đốt, hút một mạch mấy hơi, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng vẫn cực kỳ phiền muộn, cậu ta tức quá bèn giơ chân, hung hăng đạp vào bánh xe mình mấy cái cho đỡ bực.
Xe vang lên tiếng còi báo động inh ỏi.
Lâm Viễn Ái càng phiền lòng, lại đạp thêm mấy cái, sau đó mới mở chốt, ngồi vào, miệng vẫn ngẫm điếu thuốc, hút thêm một lúc nữa, cậu ta mới từ từ bình tĩnh lại, mới ý thức được rốt cuộc trong lúc tức giận mình đã nói gì với đám người trong phòng kia.
Cậu ta lại vứt Lâm Thâm Thâm lại cho bọn họ?
Mấy người kia đều là con nhà giàu, ỷ vào trong nhà có vài đồng bạc lẻ, đứa nào đứa nấy coi trời bằng vung, Lâm Thâm Thâm dây vào bọn họ, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lâm Viễn Ái theo bản năng mở cửa xe, nhưng vừa chạm đến tay cầm, cậu ta lại nghĩ đến vừa nãy Lâm Thâm Thâm làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy, lông máy nhíu lại, lửa giận bốc lên, người phụ nữ đó có chuyện gì thì liên quan gì đến cậu chứ?
Tuy nhiên dù nghĩ vậy, nhưng dù sao Lâm Viễn Ái vẫn chỉ đang trong thời kỳ phản nghịch, chưa đến mức hết thuốc chữa, cho nên chỉ một phút sau, Lâm Viễn Ái lại mở cửa xe.
Lâm Viễn Ái mới vừa đặt chân xuống xe, di động bỗng reo lên, cậu ta hơi khó chịu mò vào túi quần tìm di động, vừa khóa xe, vừa nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình: chị Tương Nghi, Lâm Viễn Ái lập tức trượt núi nghe: “ Chị, có chuyện gì vậy?”, tay kia vẫn thuần thục khóa cửa xe, xong xuôi còn kéo kéo mấy cái, thử xem cửa xe đã khóa kỹ chưa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...