Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm chớp chớp mắt, phải mất một lúc lâu, cô mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ của mình, trái tim của cô, mới dần bình tĩnh lại, sau đó cô nhanh chóng duỗi tay cầm lấy remote điều khiển từ xa đặt ở bên gối, hướng về phía màn hình ti vi bật ti vi lên, đến lúc trong ti vi truyền tới tiếng hát du dương, Lâm Thâm Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi nặng trĩu, Lâm Thâm Thâm vén chăn lên, đi xuống giường tìm nước uống.
Đến khi bàn chân chạm xuống đất, Lâm Thâm Thâm mới nhận ra chỗ vết thương ở chân không còn truyền tới cơn đau nữa.
Lâm Thâm Thâm nhíu mày cúi đầu xuống, nhìn thấy ngón chân vốn đã sưng như cái bánh bao nhỏ của mình, dường như đã bớt sưng đi.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm thầm hồ nghi, cô đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh lấy một chai nước suối ra, mở nắp chai, uống hai ngụm, rồi mới chợt nhận ra căn phòng này có gì đó không đúng.
Cô nhớ lúc mình ngủ, do quá mệt mỏi, cô lười xuống giường tìm remote điều khiển từ xa, vì vậy cứ để nguyên đèn phòng sáng cả đêm.
Nhưng bây giờ, trong phòng ngủ lại được ánh đèn ngủ ấm áp bao phủ.
Lâm Thâm Thâm nhíu mày, cô tiếp tục ngẩng đầu lên, uống một ngụm nước, rồi lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, cô buông chai nước suối xuống, hít hít mũi ngửi, nhận ra mùi hương này rất quen thuộc...!Giống như là mùi hương cô ngửi thấy trong mộng tối hôm qua...!oh...!Là mùi dầu gió...
Lúc này Lâm Thâm Thâm mới hoàn toàn nhận ra điều không đúng, cô đặt chai nước suối ở trên bàn, đi vòng một vòng trong nhà, nhìn thấy một chai dầu gió đặt ở trên kệ đựng đồ.
Chai dầu gió đã được mở nắp, được dùng dở.
Đồ ở trong phòng này, ngoại trừ những thứ có sẵn từ trước, những thứ khác đều là cô tự mình đi mua, và cô chưa bao giờ mua dầu gió.
Lâm Thâm Thâm hậu tri hậu giác nghĩ đến sau khi mình ngủ thiếp đi, cảm giác được bàn chân của mình được chườm nóng, xoa bóp, bôi dầu gió...
Thì ra, đó không phải là mơ, mà là thực tế.
Thật sự đã có người tới đây, hơn nữa còn chăm sóc cho bàn chân bị thương của cô.
Ngoại trừ cô ra, người có chìa khóa của căn nhà này, cũng chỉ có Cẩm Dương...
Vậy nên...
Nghĩ tới đây, Lâm Thâm Thâm sững sờ cả người, là anh? Là người đàn ông bình thường nhìn có vẻ lãnh đạm lại âm tình bất định kia?
Cô không biết, anh còn có một mặt dịu dàng như thế này đấy...
Đây không phải là điểm chính, điểm chính là...!ở trong bữa tiệc cô luôn tỏ vẻ bình thường không có việc gì, về nhà cũng vẫn ổn, cũng che giấu cực kỳ tốt, không để cho bất kỳ ai biết chuyện chân mình bị thương, nhưng sao anh biết được.
Lâm Thâm Thâm luôn rất thông minh, lúc nghĩ tới đây, cô đột nhiên liên tưởng đến mình ở trong buổi tiệc rượu, lúc chân cô đã đau đến tê liệt không cách nào nhúc nhích được, anh đã kịp thời xuất hiện ôm lấy eo của cô, đưa cô đi, sau đó cả chặng đường đều bế bổng cô lên...
Lúc ấy cô vẫn bướng bỉnh đòi tự đi, rồi bị anh đe dọa...
Như vậy trên thực tế, Cẩm Dương đã sớm biết chân của cô bị thương...!Nhưng trong buổi tiệc rượu, rõ ràng có bao nhiêu người vây quanh anh như vậy...!sao anh có thể chú ý tới cô?
Lâm Thâm Thâm cầm chai dầu gió kia, ánh mắt, vẻ mặt, tâm tình, không ngừng thay đổi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...