Đường Nhã Đình ngồi trong phòng ngủ, đã mấy ngày nay Tiêu Lăng Phong không đến thăm cô, là vì Trình Diệu Tinh xuất viện ư. Cô vốn không có thời gian để ý tới chuyện này, nhưng vừa rồi, Lisa lại gọi điện đến nói cho cô biết, Tiêu Lăng Phong dẫn Diệu Tinh đi gặp mặt bạn bè. Đó là quyền lợi của cô mới đúng, bắt đầu từ khi nào, sự chú ý của Tiêu Lăng Phong đã không đặt trên người mình.
“Lăng Phong, anh thật sự cho rằng có thể dễ dàng vứt bỏ tôi sao, tôi không phải Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.” Đường Nhã Đình cắn chặt răng. “Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tôi trở nên như thế này, toàn bộ đều do anh!” Đường Nhã Đình tức giận gào thét.
Ngoài cửa, một tiếng gầm nhẹ sảng khoái hòa cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của cô gái truyền tới. Đường Nhã Đình nhìn chằm chằm vào hướng phát ra âm thanh. Trên mặt đầy vẻ chán ghét, ngay cả chính cô còn chán ghét thân thế này thì người ngoài làm sao có thể tiếp nhận được. Đứa bé hôm nay cha cô mang về…… Chắc cũng chừng mười lăm mười sáu tuổi! Cô không nhịn được muốn lớn tiếng mắng. Ông ta là cầm thú.
“Cầm thú…” Nghĩ tới đây, đột nhiên cô ta mỉm cười. “Trình Diệu Tinh, một lần không hủy được cô, thì vẫn còn lần thứ hai, Hạ Cẩm Trình, anh cho rằng tôi sợ sự uy hiếp của anh ư, nếu như tôi không chiếm được, vậy thì người khác cũng đừng mơ tưởng có được.” Đường Nhã Đình oán hận suy nghĩ, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện…
Căn hộ.
Diệu Tinh đứng ở cửa sổ, trên người vẫn còn mặc cái váy dài màu đỏ, sau khi đi ra khỏi Mị Ảnh, cô chưa từng nói tiếng nào. Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, vốn dĩ anh cho rằng để Diệu Tinh gặp lại Lương Tịch Mạt thì cô sẽ khá hơn một chút. Nhưng tất cả lại nằm ngoài dự đoán, đã hoàn toàn ngược lại.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, bất giác Diệu Tinh run một cái. Trong lòng, lạnh quá…
“Sao vậy? Cảm thấy rất lạnh hả?” Tiêu Lăng Phong từ từ đi đến bên cạnh Diệu Tinh. “Bốn năm nay cô vẫn luôn nhớ đến người bạn thân nhất, chị em tốt nhất của cô, nhưng… Tất cả đều đã chứng minh, cô chỉ mơ mộng hão huyền thôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, châm một điếu thuốc. “Sự quan tâm của cô, căn bản người khác không cần.”
“Tiêu Lăng Phong, đây là chuyện của tôi.” Diệu Tinh không vui quay mặt sang. Tất cả mọi việc đều không giống với tưởng tượng của cô, cô cho rằng, sau khi gặp lại Tịch Mạt, bọn họ nhất định ôm nhau khóc nức nở, bọn họ sẽ nói không hết chuyện, nhưng… Tất cả đều bị một câu nói của bạn thân “Trình tiểu thư, đã lâu không gặp.” làm cho tan nát.
“Diệu Tinh, thật sự tôi thấy tiếc cho cô.” Tiêu Lăng Phong mặc kệ sự mất mác của Diệu Tinh, tiếp tục châm chọc.
“Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy áy này chút nào sao?” Diệu Tinh hỏi. “Anh và Bùi Hạo Thần, rất xứng đôi, các người đều có thói quen chia rẽ người khác sao?” Diệu Tinh nhẹ nhàng hỏi.
“Chia rẽ?” Tiêu Lăng Phong cười. “Lương Tịch Mạt vốn dĩ nên thuộc về Hạo Thần, về phần cô… Trình Diệu Tinh, đừng quên, là cô tự mình đưa đến cửa.” Anh nâng cằm Diệu Tinh lên.
“Nếu như không phải anh dùng mọi thủ đoạn, Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy anh có gì đáng giá để tôi phải chủ động hiến thân.” Diệu Tinh hỏi. Hay cho một câu tự đưa đến cửa. Anh ta là người đã tạo nên tất cả bi kịch của cô, nhưng mà, một câu nói của anh, lại đổ tất cả trách nhiệm lên người cô.
“Diệu Tinh, tôi không biết cô có biết liêm sỉ hay không, dĩ nhiên, cái này cũng không quan trọng, nhưng có một sự thật đã không thể thay đổi, cô là người phụ nữ của tôi.” Anh cầm lấy vài sợi tóc của cô. Tại sao rõ ràng cô đang ở trước mắt, nhưng… một chút cảm giác mình cũng không có, cảm thấy cô thật xa vời. “Vì vậy, cô hãy làm tốt bổn phận của cô đi.”
“Người tình của anh sao?” Diệu Tinh cười.
Tiêu Lăng Phong nở nụ cười, nhưng lại không phủ nhận, người tình thì người tình, dù thế nào thì anh cũng không muốn buông tay Diệu Tinh, chỉ cần có thể giữ cô lại, dù là thân phận gì thì hoàn toàn không quan trọng, không phải sao!
“Tiêu Lăng Phong, tình yêu, ở trong mắt anh đến cuối cùng thì nó là gì?” Diệu Tinh xoay mặt lại, chăm chú nhìn Tiêu Lăng Phong. “Chỉ là tùy tiện mở miệng nói chút gì đó thôi sao? Trong lòng có người mình yêu, nhưng tại sao lại có thể tùy tiện lên giường với người khác, đừng lấy nhu cầu sinh lý gì đó ra làm bia đỡ đạn, những thứ đó đều là viện cớ thôi. Anh, thật lòng yêu sao?”
Tiêu Lăng Phong hơi sửng sốt, nếu là lúc trước, có người hỏi, anh yêu người nào, anh sẽ không do dự nói, chính là Đường Nhã Đình, nhưng khi anh xảy ra quan hệ với Diệu Tinh, khi anh… bắt đầu không tự chủ để ý đến Diệu Tinh, thì anh đã mờ mịt rồi.
Yêu là gì? Đây cũng là vấn đề mà Tiêu Lăng Phong đang muốn biết. Anh cũng rất mông lung, ngày hôm đó, anh đã từng hỏi Hạo Thần, hiển nhiên, cậu ta cũng không hiểu. Đột nhiên anh cảm thấy mình rất buồn cười. Sống đã hai mươi mấy năm, mà vẫn không biết yêu là gì…
“Các người thật đáng thương.” Nhìn thấy được sự do dự cảu Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh nở nụ cười.
“Cô nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong xoay người Diệu Tinh lại. “Cô nói tôi đáng thương.”
“Anh… Cũng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng lại không biết tình yêu là gì, Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy anh đáng thương sao?” Lời nói của Diệu Tinh giống như một cái tát, tát thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong.
“Vậy cô có hiểu không?” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào ngực. “Cô hiểu được thì như thế nào?” Tiêu Lăng Phong chua xót hỏi. “Cô và Mộ Thần, là khắc cốt ghi tâm, nhưng không phải anh ta ra đi rất sớm sao. Trình Diệu Tinh, tôi và cô không giống nhau, tôi là cam tâm tình nguyện không có loại tình cảm khắc cốt ghi tâm này, cũng không muốn phải mất đi người đó, cô có hiểu không?”
“Anh đã trải qua sao?” Diệu Tinh hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã trải qua rồi.” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong cười lớn. “Trình Diệu Tinh, cô có biết. Từ nhỏ tôi lớn lên bên cạnh ông nội, cha tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài, mẹ ta vì uất hận mà chết…” Anh nói xong, đột nhiên mỉm cười. “Những gì tôi trải qua, một đứa bé luôn được nâng niu trong lòng bàn tay như cô, sẽ không thể nào hiểu được.”
“Vì vậy, tôi nên tha thứ cho nhân cách bóp méo của anh, có phải không?” Diệu Tinh gật đầu. “Xem ra chỉ có thể là như vậy! Tiêu Lăng Phong, một ngày nào đó anh sẽ hiểu, sẽ có một người mà anh tình nguyện vì người đó vứt bỏ tất cả, kể cả tính mạng của mình.” Diệu Tinh nói xong, nở một nụ cười.
Nụ cười này của cô, chỉ xuất hiện khi cô nghĩ đến Mộ Thần. Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Phong siết chắt nắm đấm. “Trình Diệu Tinh, cô không cần dùng cách này để khinh thường tôi… Cô luôn miệng nói cô yêu Mộ Thần, nhưng không phải cô vẫn leo lên giường của tôi, làm người phụ nữ của tôi sao.”
“Nhưng trên căn bản đó không phải là do tôi tình nguyện!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên, u oán nhìn Tiêu Lăng Phong.
“Vậy tôi sẽ để bản thân cô tự nguyện một lần!” Nghe lời nói của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong rất tự nhiên nghĩ tới Diệu Tinh hết lần này đến lần khác đã nói anh cưỡng hiếp cô. Anh mạnh mẽ giam cầm Diệu Tinh trong lồng ngực của mình.
“Tiêu Lăng Phong, sợ rằng cả đời này anh đều sẽ không đợi được sự tự nguyện của tôi!” Diệu Tinh không hề sợ hãi nói.
“Cô nói lại lần nữa.”
“Tôi nói, cả đời này, anh đều không đợi được sự tự nguyện của tôi.” Diệu Tinh nhìn vào mắt Tiêu Lăng Phong.
“Vậy chúng ta sẽ thử một chút!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. “Trình Diệu Tinh, nếu như cô cảm thấy chỉ có như vậy thì tôi mới bỏ qua cho cô, vậy thì cô sai lầm rồi! Cô nên biết, không có một người đàn ông nào có thể chấp nhận loại khiêu khích này.” Tiêu Lăng Phong nói xong, hung hăng hôn lên môi Diệu Tinh. Anh cực kỳ chán ghét dáng vẻ lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì này của cô. Trình Diệu Tinh, tôi thề, tôi sẽ làm cho trong mắt hay trong lòng của cô đều có tôi…
Nụ hôn cường thế đã cướp đi tất cả hô hấp của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong thô bạo hôn Diệu Tinh, càng không có được sự đáp lại thì trong lòng anh càng thêm tức giận, muốn chinh phục người phụ nữ bé nhỏ quật cường đến đáng hận này…
Trên môi, mùi máu tanh dần dần lan tràn. Tiêu Lăng Phong mất hứng buông Diệu Tinh ra, nhìn ánh mắt phẳng lặng của cô, anh càng siết chặt nắm đấm.
“Trình Diệu Tinh, tôi hi vọng cô nhớ kỹ những lời nói này, tôi lại rất muốn nhìn xem, cô có thể giữ vững tình cảm kia đến khi nào.”
“Tôi không biết!” Diệu Tinh lắc đầu. “Sống trên đời, sẽ luôn có những chuyện khó lường trước, sẽ luôn biến đổi, nếu như có một ngày, anh phát hiện người anh yêu lại không còn yêu anh, hoặc là cô ấy đã phản bội anh, thậm chí chưa từng yêu anh, cảm giác như vậy mới là đau thấu tâm can!”
“…” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, lời nói của cô là có ý gì. Chẳng lẽ cô cũng biết một chút về chuyện mà anh không biết sao?
“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi chỉ suy luận thôi, các người đều rất may mắn, có thể ở cùng với người mình yêu, quan tâm nhau, nắm tay nhau đến già, còn tôi…” Diệu Tinh cười khổ một tiếng.
“Trình Diệu Tinh, tôi không cho phép cô mở miệng ngậm miệng đều nhắc đến Mộ Thần. Cô cứ như vậy làm cho tôi thật khó chịu.” Hơi thở lành lạnh của Tiêu Lăng Phong phà trên mặt Diệu Tinh. “Còn Alex kia nữa, người đó lai lịch không rõ ràng, tốt nhất là cô cách xa cậu ta một chút…”
Diệu Tinh đứng im, mặc cho Tiêu Lăng Phong ôm mình. “Tiêu Lăng Phong, anh làm thế thật giống như tôi đã phản bội anh, quan hệ của chúng ta chỉ dựa trên hợp đồng mà thôi!” Diệu Tinh nhìn anh thật xa lạ.
Quan hệ hợp đồng. “À… Cô không nhắc có lẽ tôi đã quên mất!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Theo như hợp đồng, Diệu Tinh, cô nợ tôi một đứa bé! Trước khi quan hệ hợp đồng này kết thúc, tốt nhất cô nên an phận thủ thường cho tôi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, chậm rãi nâng cằm Diệu Tinh lên. “Hiện tại tôi muốn cô.” Tiêu Lăng Phong vừa nói vừa giam chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình.
“…” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Vậy anh muốn trói tôi không?” Cô đưa cổ tay mình đến trước mặt Tiêu Lăng Phong.
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng. “Cô không nghĩ rằng tôi đang cảm thấy áy náy sao, đang muốn bù đắp lại cho cô sao, tốt nhất cô nên có chừng mực cho tôi, đừng có được voi đòi tiên” Đặt Diệu Tinh lên trên vách tường. Xương sườn đụng vào vách tường làm Diệu Tinh đau đến cau mày. Nhìn dáng vẻ khổ sở của Diệu Tinh, tay Tiêu Lăng Phong vô thức nới lỏng ra.
“Làm sao tôi dám được voi đòi tiên?” Diệu Tinh cười. “Tôi ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình còn bị tai bay vạ gió…”
“Đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong quát. “Cũng chỉ vu oan cô có một lần…”
“Anh nói nghe thật dễ dàng.” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, trong mắt anh, người khác thật sự không đáng giá sao?”
“Cô cảm thấy cô có trọng lượng sao?” Tiêu Lăng Phong bước tới gần Diệu Tinh hơn.
“Tôi đã biết không có từ lâu rồi!” Diệu Tinh cười khẽ. “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu như không nhìn thấu những thứ này, vậy thì chính là đần đến hết thuốc chữa!”
“Cô biết rõ là được.” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Trình Diệu Tinh. Dù tôi có vu oan cho cô, cũng chỉ có thể trách cô quá xui xẻo, đừng bày ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này. Tôi tự nguyện áy náy, tốt nhất cô ngoan ngoãn tiếp nhận, đừng chờ đến khi sự kiên nhẫn của tôi mất hết, đến lúc đó, cô không gánh nổi hậu quả đâu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...