Đường Nhã Đình chờ cả đêm trong bệnh viện vẫn không thấy Tiêu Lăng Phong xuất hiện, trong lòng bắt đầu lo lắng, dáng vẻ hôm qua của Tiêu Lăng Phong, thật sự rất giống như muốn giết người, cho dù là ba năm trước đây, khi cô vì xảy ra tai nạn xe mà sanh non, Tiêu Lăng Phong cũng không có tức giận như vậy, cô không phủ nhận Tiêu Lăng Phong là người độc ác tuyệt tình, sẽ không nương tay với bất kỳ người nào, nhưng ngày hôm qua, thiếu chút nữa anh ấy đã làm mù mắt Diệu Tinh. Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô vẫn còn dựng tóc gáy, anh yêu, sẽ liều cả tính mạng để bảo vệ, nhưng không yêu, chưa bao giờ nhân từ mà nương tay. Vậy có phải sẽ có một ngày, Tiêu Lăng Phong cũng sẽ làm thế với cô…
“Không… Không được, như vậy quá đáng sợ!” Cô hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Lăng Phong, nhưng không có ai bắt máy, Lăng Phong, anh đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại. Không có lý do gì anh ấy lại bỏ mặc cô ở bệnh viện hơn mười mấy tiếng. Cầm điện thoại trong tay, tay cô ta run rẩy dữ dội, không phải vì sợ Tiêu Lăng Phong nhất thời kích động giết Diệu Tinh, mà vì… Ngày hôm qua, bọn họ xuất hiện cùng lúc, thật sự rất kỳ lạ. Không thể loại trừ khả năng Diệu Tinh đã uống ly rượu đó.
Nếu như cô ấy đã uống… Đầu Đường Nhã Đình “oanh” một tiếng. Không được, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra. Loại thuốc kia phát tác rất chậm, nhưng tác dụng thuốc lại rất đáng sợ, không có đàn ông nào có thể chống lại loại hấp dẫn đó, huống chi, Tiêu Lăng Phong không phải không có cảm giác với Diệu Tinh. Càng nghĩ càng sợ, cô không thèm thay quần áo, vội chạy ra ngoài.
Lăng Phong, anh không thể phản bội em.
Trong biệt thự. Dục vọng nguyên thủy ấy vẫn tiếp tục kéo dài, Diệu Tinh ngủ thật say, trong phòng ngủ tràn ngập hương vị hoan ái. Rốt cuộc, vào lần tiến vào sau cùng, Tiêu Lăng Phong không còn sức lực nằm xấp xuống. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Anh cảm thấy mình sắp bị ép khô rồi, Diệu Tinh thì càng thê thảm hơn, hơi thở cũng rất yếu ớt. Da tay cô trắng muốt, nên những vết bầm tím trên người càng thêm chói mắt.
Trở người, anh nhìn người bên cạnh, cuối cùng anh cũng đã hiểu chuyện này là như thế nào! Rất dễ nhận ra, anh bị bỏ thuốc rồi…
Anh đang suy nghĩ mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
Đường Nhã Đình đứng ở cửa. Một mùi vị xông vào mũi, làm toàn thân cô run lên, quần áo rách rưới, xốc xếch rải đầy trên đất. Xong rồi! Cô lui về sau một bước, đụng vào cửa. Rầm! Âm thanh nặng nề ấy thức tỉnh Tiêu Lăng Phong còn đang kinh ngạc.
Anh nhìn Đường Nhã Đình mặt đầy nước mắt, lại nhìn bản thân mình, anh vội vàng kéo chăn che người lại. “Nhã Đình, em… Em nghe anh giải thích, chuyện không phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong giải thích, lại không quan tâm cái chăn vì bị anh lôi kéo, mà thân thể Diệu Tinh lộ ra bên ngoài, từng vết từng vết bầm tím, đã chứng tỏ đêm hôm qua kịch liệt đến mức nào.
Đường Nhã Đình đè chặt ngực, cô không thể tin vào sự thật trước mắt mình, Tiêu Lăng Phong… Người luôn luôn trong lòng chỉ có mỗi mình cô, lại làm ra chuyện này với người phụ nữ khác, càng làm cho cô không thể chịu nổi chính là người phụ nữ đó lại là người “muốn hại” cô.
“Tiêu Lăng Phong!” Đường Nhã Đình tức giận thét lên, cô cảm thấy mình sắp phun ra máu.
“Nhã Đình, em nghe anh giải thích!” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng nói, nhưng hiện giờ mình không có cách nào xuống giường.
“Vì sao phải đối xử với em như vậy!” Cô tuyệt vọng kêu lên.
“Anh…” Dù Tiêu Lăng Phong có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, anh nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh vẫn còn đang ngủ mê man, người phụ nữ đáng chết này, cô dám bỏ thuốc tôi! Tiêu Lăng Phong hung ác nhìn Diệu Tinh.
Đường Nhã Đình lau mạnh nước mắt. “Tiêu Lăng Phong, anh phản bội tôi… tôi sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không!” Gào xong, xoay người chạy ra ngoài.
“Nhã Đình, em nghe anh giải thích!” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng, bật dậy cầm quần áo lên. Tiếng động quá lớn làm Diệu Tinh thức tỉnh, cô không sức lực mở mắt, một chút hơi sức cũng không có, toàn thân đau nhức giống như bị hàng loạt chiếc xe nghiền nát.
Tiêu Lăng Phong hốt hoảng mặc quần áo tử tế, nhìn Diệu Tinh mới vừa mở mắt, anh bước tới mấy bước, kéo Diệu Tinh lên.
Đột nhiên bị kéo lên, Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Cô nghĩ đến nhục nhã đêm hôm qua, cố gắng giơ tay lên, muốn tát anh ta một cái, nhưng một giây sau, cổ tay cô đã bị anh ta nắm chặt.
“Tiện nhân, cô dám bỏ thuốc tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng.
Bỏ thuốc? “Anh nói cái gì?” Giọng nói Diệu Tinh không có sức lực mà lại khàn khàn. “Thế nào, sau khi cưỡng bức xong, lại quay qua cắn lại một cái sao?” die~nda..nl..equ..ydo.n Cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, giọt nước mắt mát lạnh trào ra khỏi khóe mắt. “Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp.” Môi Diệu Tinh mấp máy.
“Cưỡng bức, khốn kiếp… Hừ, Trình Diệu Tinh, đây chính là sự trả thù của cô ư? Bởi vì tôi muốn Mộ Thần nhìn thấy cô phản bội, cho nên hôm nay cô cũng dùng phương pháp như vậy để đối phó tôi!” Anh lắc mạnh thân thể Diệu Tinh. “Tại sao cô có thể đáng sợ như vậy?”
Diệu Tinh không hiểu Tiêu Lăng Phong đang nói cái gì, cũng lười quan tâm, cô chỉ biết, người đàn ông trước mắt này đã làm gì mình. Cô chỉ muốn tát anh ta thật mạnh, không, cô muốn giết anh ta.
“Trình Diệu Tinh, hiện tại tôi không so đo với cô. Lúc tôi trở lại, sẽ tìm cô tính sổ.” Anh nói xong, đẩy mạnh Diệu Tinh ra.
Rầm! Diệu Tinh ngã từ trên giường xuống đất, thân thể đã đau nhức, lại thêm kéo tới đẩy lui nãy giờ mà càng đau đớn khó chịu hơn.
Cô nắm khăn trải giường, cố gắng ngồi dậy, chăn nệm xốc xếch, vết máu đỏ chói mắt trên khăn trải giường, Diệu Tinh kéo mạnh khăn trải giường xuống. “A…” Tiếng kêu bị thương phát ra từ cổ họng.
Đường Nhã Đình vẫn đang trốn chạy. Cuối cùng là đã sai ở đâu, vì sao lại biến thành như vậy, hình ảnh lúc cô vọt vào phòng ngủ không ngừng nhảy múa trước mắt cô. Mỗi một lần hiện lên là trái tim cô lại đau đớn điên đảo. Trình Diệu Tinh, ả tiện nhân kia, tôi muốn giết cô, giết chết cô! Cô bước thật nhanh, nước mắt lăn dài trên mặt, đau đớn như đang bị phỏng.
Tiêu Lăng Phong lo lắng tìm kiếm, không biết phải làm sao. Tiêu Lăng Phong ảo não xỉ vã mình. Tiêu Lăng Phong ngươi là thằng đần. Tại sao ngươi lại có thể làm chuyện đó với người phụ nữ kia!
“Nhã Đình, em ở đâu!” Tiêu Lăng Phong hét to. “Em nghe anh giải thích, ra đây đi!”
Lúc này đường phố cực kỳ yên tĩnh. Tốc độ của anh rất nhanh, không lý nào lại đuổi không kịp, nhưng tại sao tìm lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng Đường Nhã Đình.
“Nhã Đình, chuyện không phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong gào to.
Đường Nhã Đình chỉ biết chạy trốn, dường như nghe thấy tiếng của Tiêu Lăng Phong. Cô dừng bước. Ha ha… Đã bị cô bắt tại trận, lại còn ngụy biện. Tiêu Lăng Phong làm sao tôi có thể tin anh được đây.
Tiêu Lăng Phong vẫn tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Nhã Đình ở góc đường. Nước mắt cô loang lổ trên mặt, càng nhìn càng thấy đau lòng.
“Nhã Đình, em hãy nghe anh nói.” Tiêu Lăng Phong kêu lên.
“Anh không được tới đây!’ Đường Nhã Đình quát lên. “Anh đi tìm Diệu Tinh của anh đi, anh đến tìm tôi làm gì!”
“Nhã Đình, mọi chuyện không phải như vậy, em hãy nghe anh nói!” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng giải thích. “Anh không phải cố ý như vậy, anh bị bỏ thuốc, anh không phải cố ý phản bội em!”
Bỏ thuốc? Vốn dĩ trái tim như muốn vỡ ra, Đường Nhã Đình nghe thấy lời nói của Tiêu Lăng Phong thì như bị sét đánh. Cho nên, ngày hôm qua bọn họ xuất hiện cùng lúc là có nguyên nhân, cho nên… Ly rượu đó, là bị Tiêu Lăng Phong uống. Đường Nhã Đình lùi lại một bước, cho nên, kế hoạch ngày hôm qua chẳng những không hủy hoại được Diệu Tinh, mà còn… mà còn giúp bọn họ đến với nhau…
Haaa…! Đường Nhã Đình cười khổ. “Không!” Cô lắc đầu. “Tôi không tin, tôi không tin…” Cô gào thét xoay người chạy đi. Nhưng cô quên mất, giờ khắc này, sau lưng cô là phố xá tấp nập, cô lao ra ngoài, bị một chiếc che chạy nhanh đến hất lên cao…
“Không!!!” Tiêu Lăng Phong tuyệt vọng hét lên. Anh nhỉn thân thể Đường Nhã Đình bị hất lên thật cao, sao đó... “Rầm!” Nặng nề rơi xuống. Từng giọt máu nối đuôi nhau chảy ra, cuối cùng, cả người cô đều là máu.
Đường Nhã Đình nằm trong vũng máu, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời, trong mắt chứa đầy đau đớn. Tại sao lại như vậy, tại sao tất cả những việc mình làm đều có kết quả ngược lại.
“Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong sợ hãi kêu lên, chạy tới ôm lấy thân thể đầy máu của Đường Nhã Đình. “Nhã Đình, em đừng làm anh sợ!” Tiêu Lăng Phong bối rối lêu lên, tại sao lại như vậy chứ. “Nhã Đình, em không được có chuyện gì, không được! Anh mang em đến bệnh viện, đi bệnh viện.” Anh gào thét, ôm lấy Đường Nhã Đình, nghĩ muốn chạy đến bệnh viện.
Giờ phút này, hơi thở Đường Nhã Đình cực kỳ yếu ớt. Suốt đoạn đường, một nỗi sợ hãi chưa từng có bao vây lấy anh. Rốt cuộc anh đã hiểu cảm giác tê tâm liệt phế của Diệu Tinh rồi.
“Nhã Đình, em mở mắt ra nhìn anh đi. Anh không cho em xảy ra chuyện, em có nghe thấy không.” Tiêu Lăng Phong cố gắng kêu lên.
Đường Nhã Đình gắng gượng mở mắt, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiêu Lăng Phong, nơi khóe miệng xuất hiện nụ cười yếu ớt. Lăng Phong, anh đã đồng ý với em, sẽ không phản bội em, sẽ không rời xa em, anh nói anh sẽ cưới em…
“Lăng Phong!” Đường Nhã Đình yếu ớt gọi.
“Nhã Đình, em phải kiên trì, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, em đừng làm anh sợ, đừng xảy ra chuyện gì!”
“Lăng Phong, đừng rời bỏ em!” Cô nói xong, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt.
“Bé ngốc, anh sẽ không rời xa em, Nhã Đình, anh không phải cố ý phản bội tình cảm của chúng ta, cho anh cơ hội giải thích, Nhã Đình, chúng ta còn cả chặng đường dài cần phải đi, em không thể bỏ anh lại một mình!” Tiêu Lăng Phong cố gắng chạy, áo sơ mi trắng của anh đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.
“Lăng Phong, em yêu anh…” Đường Nhã Đình tủi thân mếu máo. “Em yêu anh…”
“Anh cũng vậy, Nhã Đình, em đừng nói chuyện, chúng ta đến bệnh viện rồi. Bác sĩ, bác sĩ…” Tiêu Lăng Phong hét to.
Roẹt Roẹt. Âm thanh dồn dập của bánh xe đẩy lướt trên mặt đất làm cho người ta phiền não, Tiêu Lăng Phong khẩn cấp nắm chặt tay Đường Nhã Đình.
“Lăng Phong!” Đường Nhã Đình nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. “Đồng ý với em có được không, đừng rời xa em!”
“Không đâu!”
“Dù em làm sai chuyện gì, cũng đừng trách em, có được không?”
“Nhã Đình, cái gì anh cũng đều đồng ý với em, em đừng nói nữa, anh đợi em ra ngoài, em đừng nói nữa, đừng xảy ra chuyện gì.” Tiêu Lăng Phong lo lắng dặn dò, nhìn Đường Nhã Đình được đẩy vảo phòng cấp cứu.
Rầm! Anh mệt mỏi ngồi dưới đất, trong lòng bàn tay, trên người, khắp nơi đều là máu, là máu của Đường Nhã Đình. Anh hoảng sợ, hoảng sợ như ba năm trước đây.
Trình Diệu Tinh, đều do cô hại. Ả tiện nhân, cô hại Nhã Đình một lần còn chưa đủ, chuyện ngày hôm nay, tôi muốn cô trả giá thật đắt, muốn cô phải nợ máu trả bằng máu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...