Tiêu Lăng Phong đứng bên cửa sổ, thở dài, lần này ông nội rất tức giận, nếu như thật sự ông làm hại Nhã Đình, vậy thì anh phải làm sao đây?
“Lăng Phong!” Đường Nhã Đình ôm lấy Tiêu Lăng Phong từ phía sau: “Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi. “Vì chuyện tin tức nên phiền lòng sao?” Cô nói tiếp. “Anh đừng lo lắng, em đi tìm Diệu Tinh, em nói xin lỗi với cô ấy. Em sẽ quỳ xuống cầu xin cô ấy…”
“Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong xoay người lại ôm lấy Đường Nhã Đình. “Em đừng như vậy. Anh sẽ không để em hạ thấp thân phận đi cầu xin cô ta.”
“Nhưng em muốn giúp anh, dù cho em phải quỳ xuống cầu xin cô ấy, Lăng Phong, anh sẽ không bị làm khó dễ nữa, có được không!” Nước mắt Đường Nhã Đình tuôn trào, nhìn Tiêu Lăng Phong.
“Như vậy lại càng không được!” Tiêu Lăng Phong không đồng ý. “Là cô ấy hại em bị thương, cô ấy không xin lỗi có thể bỏ qua, làm sao có chuyện em đi cầu xin cô ấy!”
“Chỉ cần có thể giúp anh, chuyện gì cũng không quan trọng, chuyện gì em cũng đồng ý làm, em…” Giọng nói nghẹn ngào của Đường Nhã Đình bị chặn lại, Tiêu Lăng Phong cúi đầu hôn lên môi cô. Ôm chặt lấy cơ thể cô ta, kéo cô ta vào trong ngực mình, Đường Nhã Đình hơi kinh ngạc, nụ hôn của anh ta chưa bao giờ mạnh bạo như thế này, anh ta luôn cẩn thận, ngay cả lúc hai người thân mật, anh vẫn như thế, thậm chí có khi cô nghi ngờ, anh dịu dàng, là vì thương yêu, hay là… Không đủ yêu.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi buông Đường Nhã Đình ra, nhìn ánh mắt mê ly của cô, và cả đôi môi sưng đỏ, trong nháy mắt Tiêu Lăng Phong đã tỉnh táo trở lại. Anh sờ nhẹ môi của Đường Nhã Đình.
“Nhã Đình, thật xin lỗi…” Anh làm gì thế này, tại sao có thể thô bạo với cô như vậy, còn làm cho cô bị thương.
“Anh ngốc quá, sao lại nói xin lỗi!” Đường Nhã Đình tực vào ngực Tiêu Lăng Phong. “Em là của anh, cho nên…” Cô cắn cắn môi, “Em không quan tâm gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi!”
Nghe những lời này của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong ôm cô ta chặt hơn, áy náy bao vây lấy anh. Tiêu Lăng Phong, Nhã Đình hy sinh vì ngươi, suy nghĩ vì ngươi, nhưng ngươi đã làm cái gì!”
“Nhã Đình, chuyện này anh sẽ giải quyết!” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Nhã Đình. “Không phải anh đã nói, sẽ bảo vệ em sao!”
“Ừm!” Đường Nhã Đình gật đầu. Lúc nhỏ, khi cô bị bạn bè ăn hiếp, Tiêu Lăng Phong đều sẽ bảo vệ cô, nghĩ đến đây, cô ôm Tiêu Lăng Phong chặt hơn. “Lăng Phong, anh sẽ cưới em, có phải không?”
“… Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?” Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình.
“Anh…” Đường Nhã Đình cắn môi. Anh đang kinh ngạc hay là do dự. “Lăng Phong, em không có gì cả! Từ nhỏ mẹ đã không cần em, cha lại là một người như vậy. Thậm chí em vĩnh viễn không thể…” Cô ta vừa nói vừa khóc. “Em chỉ có anh, Lăng Phong, không có anh, em sẽ không còn dũng khí để sống tiếp!”
“Thật ngốc mà, em nói nhăng nói cuội gì đó!” Tiêu Lăng Phong bóp nhẹ chóp mũi cô ta. “Anh không cưới em thì cưới ai! Nhã Đình, không có ai có thể xen vào giữa chúng ta! Anh sẽ bảo vệ em!” Cho dù là ông nội, anh cũng sẽ không cho phép ông tổn thương cô dù chỉ một sợi tóc.
“Lăng Phong, nghe anh nói vậy thì em yên tâm rồi!” Cô nắm chặt vạt áo Tiêu Lăng Phong. Em sẽ ghi nhớ lời này của anh, Lăng Phong, vì những chuyện chúng ta đã trải qua lúc nhỏ, nên cả hai đều không thể nào tha thứ cho sự phản bội, vì vậy… Đừng phản bội tình cảm của chúng ta, mặc kệ trước đây anh đã làm những gì, nhưng bắt đầu từ thời điểm này, chúng ta chỉ có thể có một mình đối phương, nếu không… Trong con ngươi trong suốt của cô thoáng qua một ánh nhìn sắc bén…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...