Hợp Đồng Tình Nhân 2

Khi tỉnh lại Dương Nhược Thi thấy mình đang nằm trong phòng ngủ. Mở mắt ra nhìn một chút, cô vội vàng ngồi dậy. Cô đang ở nhà. Như vậy có thể nói, chính là Mộ Sở đã đưa cô trở về.
A Sở! Dương Nhược Thi nhảy xuống giường, cũng không kịp mang giày liền vội vã chạy ra khỏi đi.
Mộ Sở đang ở trong phòng khách, trong nhà rất an tĩnh, thế nhưng lại cũng không có đến một người giúp việc. Anh đang dụi tắt một điếu thuốc lá cuối cùng, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên thang lầu. Mộ Sở quay đầu lại, Dương Nhược Thi đã vọt xuống tới nơi.
"Tỉnh rồi hả?" Mộ Sở ôn hoà hỏi.
Dương Nhược Thi suýt nữa thì ngã xuống, nhưng cô vẫn mau sớm ổn định lại bản thân mình. Cô kéo vạt áo vẻ đầy bất an: "Vâng! "

“Ngồi đi!” Mộ Sở nói nhưng không để ý đến cô. "Người giúp việc trong nhà đâu hết rồi?"
"... Nơi này chỉ có một mình em, không cần thiết phải dùng đến nhiều người như vậy, cho nên em cũng đã sa thải rồi. Hiện nay chỉ còn lại quản gia Thiên có chuyện, ra cửa rồi!"
Dương Nhược Thi cúi đầu không trả lời. Đây chính là người chồng trên danh nghĩa của cô, mà nơi này được coi như là ngôi nhà của bọn họ. Trong năm năm qua, số lần Mộ Sở qua lại ở cái chỗ này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Trong nhà đến mức thiếu mấy đồng tiền để thuê người giúp việc hay sao?" Mộ Sở xoay người lại, anh nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Nhược Thi: "Thân thể không thoải mái thì đi gặp bác sĩ đi! Một lúc nữa tôi sẽ bảo Lệ Viêm tìm người tới đây! Cô hãy nghỉ ngơi đi!" Mộ Sở nói xong liền cất bước muốn rời đi.
"A Sở!" Thấy Mộ Sở sắp sửa ra đi, Dương Nhược Thi liền tiến lên mấy bước. Cô ôm lấy anh thật chặt từ phía sau: "Anh đừng đi, có được hay không?"
"Cô cần phải hiểu cho thật rõ ràng, tôi đưa cô trở lại đây, là bởi vì cô bị té xỉu! Mà tôi lưu lại nơi này, cũng bởi vì trong nhà không có ai, cô chớ nên suy nghĩ quá nhiều!" Mộ Sở nói xong, dùng sức đẩy cánh tay của Dương Nhược Thi ra.
"A Sở!" Dương Nhược Thi khóc, kêu lên: "Anh đừng đi. Hãy ở lại đây cùng em một chút có được hay không, dù chỉ là một lát thôi!" Dương Nhược Thi khóc, cô dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào lưng của Mộ Sở: "A Sở! Em thật sự yêu anh mà!"
"Những lời này cô đã nói nhiều lần lắm rồi!" Mộ Sở chán ghét, tránh ra khỏi Dương Nhược Thi một lần nữa. Dương Nhược Thi lui về phía sau mấy bước té ngồi dưới đất,
"Mộ Sở!" Thấy Mộ Sở tránh ra, bỏ đi cũng không hề quay đầu lại, Dương Nhược Thi khóc, gọi lớn một câu: "Anh đối xử với em thật sự phải tuyệt tình đến mức như vậy hay sao?" Dương Nhược Thi gào thét: "Bất luận như thế nào, em cũng là vợ của anh mà! Coi như anh không thương em, oán hận em, nhưng anh có thể hãy nhìn lại suốt nhiều năm qua em đã yêu anh như vậy, mà cho em một cái cơ hội được không ?" Dương Nhược Thi khóc.

"Cho cô một cơ hội sao?" Mộ Sở quay đầu lại: "Dương Nhược Thi, chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn không biết ngượng mà mở miệng nói muốn tôi cho cô một cơ hội được sao?"
"Coi như em đã làm chuyện sai lầm, tội không thể tha thứ, nhưng mà em thật sự yêu anh mà! Anh vẫn không thể nhìn em ở trên giác độ tình cảm của em đối với anh hay sao? Anh không thể tha thứ cho em được một chút sao! A Sở, cho dù chỉ là mấy ngày thôi cũng tốt..." Từ từ ngẩng đầu lên, Dương Nhược Thi nhìn Mộ Sở vẻ khẩn cầu: "A Sở, hãy nhìn vào sự cố gắng lẫn bỏ ra của em trong suốt nhiều năm như vậy, anh hãy lưu lại, ở cùng với em, có được hay không..." Dương Nhược Thi nói xong liền nhào qua, ôm lấy cổ Mộ Sở, nhiệt tình hôn môi của anh.
Mộ Sở trợn tròn mắt tỉnh táo nhìn Dương Nhược Thi. Dương Nhược Thi nhắm mắt lại, lông mi của cô có chút run rẩy, cực kỳ dụ dỗ đối với Mộ Sở. Cô cầm tay của anh lên đưa vào trong quần áo của mình trong, thế nhưng mà... trước hết thảy tất cả những điều đó, Mộ Sở cũng vẫn không hề có chút rung động nào. Mộ Sở vẫn hết sức tỉnh táo mặc cho Dương Nhược Thi khiêu khích, dụ dỗ, trêu chọc, không hề có một chút phản ứng nào! Dương Nhược Thi từ từ tỉnh táo lại. Cánh tay cô rời khỏi thân thể Mộ Sở, từ từ ngã ngồi trở lại.
"Cô muốn tôi lưu lại nơi này chính là vì cái này sao?" Mộ Sở cười lạnh: "Nếu như cô thật sự có cần, thì cứ gọi điện thoại thì sẽ có ngay thôi!" Anh nói xong lau quệt cái miệng của mình một chút, đứng dậy.
"Mộ Sở! Anh đứng lại đó cho em!" Dương Nhược Thi kêu gào với theo. Cô để thân người cúi gập xuống, những gì cô làm chỉ đổi lấy được bị làm nhục một lần nữa: "Anh không thương em, làm nhục em. Những thứ này em cũng nhịn, nhưng mà... tại sao anh có thể hoài nghi tình cảm của em đối với anh được chứ! Mộ Sở, anh hãy nói cho em biết, em đối với anh mà nói, rốt cuộc được coi là cái gì vậy?" Dương Nhược Thi ngồi ở trên mặt thảm, tâm tình đã hoàn toàn mất đi sự khống chế của bản thân. Thậm chí ngay cả cổ họng của cô cũng đã khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn.
"Coi là cái gì sao?" Mộ Sở cười: "Cô cảm thấy, đối với tôi mà nói thì có thể coi là cái gì? Là vợ sao" Mộ Sở hỏi vẻ giễu cợt, một bộ dạng giống như phát khóc vậy.

"Mộ Sở, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh cũng đều chưa từng bao giờ cảm động hay sao?" Dương Nhược Thi lảo đảo nghiêng ngả đứng lên: "Mộ Sở, tám năm, đã tám năm rồi! Em đã yêu anh suốt tám năm qua, trải qua khổ cực thế nào, phải bỏ ra những gì, hết thảy em đều không hề để ý. Em vẫn cho là cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ cảm động… em cho là anh sẽ nhớ lại chúng ta đã từng có những chuyện tốt đẹp nào! Nhưng mà kết quả thì sao đây? Mộ Sở, coi như anh không tha thứ, không cảm động, chẳng lẽ cũng không đổi được đến ngay một chút sự đồng tình lẫn thương hại em hay sao?" Dương Nhược Thi chất vấn Mộ Sở mà như tố cáo.
"Vậy đối với một người là hung thủ đã hại cô cửa nát nhà tan như thế, cô cũng sẽ nảy sinh sự thương hại và đồng tình hay sao?" Mộ Sở nắm lấy gương mặt của Dương Nhược Thi: "Cũng chính là bởi vì tám năm này, cho nên tôi mới không xuất hiện, nếu không, tôi sợ sẽ khống chế không được mình sẽ ra tay giết ngươi." Mộ Sở lạnh lùng cắn răng nói một câu.
"Như vậy còn không bằng anh hãy giết em đi để anh được thoải mái!" Dương Nhược


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui