Hợp Đồng Tình Nhân 2

Tiêu Lăng Phong mặt mày hớn hở, mặc dù không là cố ý, nhưng là nụ cười vẫn ngọt ngào trên mặt, như cũ, làm cho người ta phải ghen tỵ. Tin tưởng không chỉ là anh, bất luận người nào nhìn thấy thì ở trong lòng cũng sẽ không nhịn được mà chê cười. Một người đàn ông đã trưởng thành, vậy mà còn cười thành như vậy...
"Đã lâu không gặp!" So với Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong ngược lại cười đến tự nhiên: "Hai người ngồi tán gẫu nhé, tôi còn có một số việc phải làm. Tán gẫu cho tới khi nào xong thì thôi, khi ấy hãy gọi điện thoại cho tôi." Đối với loại chuyện này thái độ đó của Tiêu Lăng Phong càng làm cho người ta thấy thoải mái hơn so với sự khách khí.
"Anh cũng không lo lắng tôi sẽ bắt cóc bà xã của mình rồi bỏ chạy hay sao?" Mộ Sở cười. Làm người đối địch với nhau lâu như vậy, đột nhiên trước mặt lại đối xử tâm bình khí hòa với nhau như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút không quen với hình thức này.
"Anh cũng đã nói Diệu Tinh là bà xã của tôi rồi, làm sao anh lại có thể bắt cóc cô ấy đi chứ!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Tôi đi trước!"
Mộ Sở đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Lăng Phong rời đi. Thật là tự tin, bất quá, quả thật anh vốn cũng rất tự tin. Mộ Sở bước từng bước một đi về phía Diệu Tinh. Nhìn người đang an vị ở trước mặt mình vẫn luôn nhung nhớ hồi lâu, lúc này Mộ Sở ngược lại có cảm giác có chút không thành thật.

"A Sở!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng: "Anh ngồi đi!"
"Thật lâu không được nghe thấy em gọi anh như vậy nữa rồi!" Mộ Sở cười cười vẻ đầy hưởng thụ: "Anh đã cho là mình sẽ không còn được nghe thấy nữa rồi." Mộ Sở khẽ than một tiếng. Anh quan sát Diệu Tinh, từ lúc anh bắt đầu nhìn thấy Diệu Tinh đến giờ, cô vẫn cứ luôn hơi cười cười như vậy. Chắc là cô đang cực kỳ hạnh phúc.
Diệu Tinh lại cười khẽ một tiếng: "Gần đây anh có khỏe không? Nghe Liệt nói, anh công việc của anh khá bề bộn!"
"Vẫn như cũ thôi!" Có bận rộn, thì anh mới không có thời gian để mà nghĩ tới những loại chuyện làm anh phiền lòng kia: "Còn em thế nào?" Mộ Sở nhìn Diệu Tinh, tựa như chuyện về đôi mắt của cô cũng không hề tạo thành ảnh hưởng cho cô vậy.
"Em rất khỏe!" Diệu Tinh nói qua, sau đó sờ soạng ở trong chiếc túi của mình, lấy từ trong đó ra một cái phong bì: "Anh là người đầu tiên nhận được đó."
Mộ Sở mở ra xem, quả nhiên, bên trong là thiệp mời.
"Ngày cưới đã định rồi sao?" Mộ Sở cười. "Thật là nhanh chóng!"
"Hả?" Diệu Tinh có chút không hiểu ý tứ của Mộ Sở.
"Ngày hôm đó, anh có nhìn thấy." Mộ Sở giải thích đơn giản, "Vào cái ngày ở trên quảng trường đó..." Thời điểm hôm Tiêu Lăng Phong cầu hôn, Mộ Sở cũng trong đám người ở trên quảng trường.

"Ách... Ha ha, đã để cho anh chê cười rồi." Diệu Tinh cúi đầu.
"Tại sao nói như thế!" Mộ Sở nói: "Không phải không thừa nhận, Tiêu Lăng Phong biến hóa rất lớn. Anh ấy hiểu được cái gì là yêu, cũng học xong để yêu một người thì phải như thế nào. Diệu Tinh. Em sẽ hạnh phúc."
"Câu nói như thế này có tính là lời chúc phúc của anh hay không?"
"À… ừ!" Mộ Sở gật đầu một cái. "Chúc em hạnh phúc." Mộ Sở nghiêm túc nói.
"Anh đột nhiên trở nên như vậy, em thật đúng là có chút không thấy quen lắm!"
"Vậy thì em cảm thấy, anh nên dắt cổ tay của em, rống thật to lên đối với em, không cho em gả đi cho Tiêu Lăng Phong mới là bình thường sao?" Mộ Sở tựa như nói giỡn nói một chút: "Chuyện lần đó, anh thực sự rất xin lỗi." Mộ Sở ngẩng đầu lên. Lệ Viêm đã khuyên anh thật lâu, anh mới có dũng khí tới đây nói lời xin lỗi. Nói ra được, trong lòng anh thật sự đã thấy thư thái hơn rất nhiều.

"Quên đi, mọi chuyện cũng đã qua rồi! Thái độ của em cũng rất kém, hi vọng anh chớ để ý."
"Không sao." Mộ Sở lắc đầu một cái: "Thật ra thì, bất kể em có làm cái gì, thì anh thật sự giống như cũng không có biện pháp nào để mà trách em. Anh như vậy có phải là rất không có tiền đồ hay không?" Mộ Sở nói xong cúi đầu nhấp một hớp cà phê.
Ngón tay Diệu Tinh chợt cứng lại một chút: "Anh trai của anh cũng nói với em một câu giống như vậy!" Diệu Tinh thở dài: "Thật ra thì anh hận em cũng là phải thôi, dù sao trong chuyện này, em cũng không tránh khỏi có sự liên quan."
"Thế nào cuối cùng em lại ưa thích việc ôm lấy tất cả lỗi lầm đến trên người của mình như vậy." Mộ Sở buồn cười: "Anh vẫn còn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui