Sau giờ ngọ là sự yên lặng một mảnh, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng lúc này cũng trở nên nhu hòa. Ánh sáng nhu hòa từ từ tỏa ra, chiếc màn cửa sổ màu trắng theo gió nhẹ nhàng di động. Ánh sáng vàng rực rỡ rọi vào vào trên mặt thảm, dâng lên thứ ánh sáng nhu hòa...
Tiêu Lăng Phong nhìn người trong ngực ngủ say, dịu dàng hôn lên sợi tóc ướt mồ hôi của cô. Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, từ từ tỉnh lại.
"Còn đau không?"
Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, trốn vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, cười cười. Hôn lên trán của Tiêu Lăng Phong, dường như Diệu Tinh chợt nghĩ tới điều gì đó, liền giơ tay lên sờ sờ vào ngực của anh, sờ bả vai, sau đó là sau lưng...
"Làm thế nào bây giờ, anh bị em làm cho vết thương chồng chất." Diệu Tinh nói có chút đau lòng.
"Cho nên, em phải chịu trách nhiệm đối với anh!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy, ôm lấy Diệu Tinh đi vào trong phòng tắm.
Sắc trời đã dần dần tối xuống. Tiêu Lăng Phong nắm chặt ngón tay Diệu Tinh đi chậm rãi ở dưới bóng tối của hàng cây trên đường.
"Anh muốn mang em đi nơi nào?" Diệu Tinh hỏi. Đã đi thật lâu rồi, hiện tại bụng thật là đói.
"Một hồi nữa đã đến!" Tiêu Lăng Phong dịu dàng nói, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Diệu Tinh. Bộ dạng ngọt ngào của hai người làm cho người khác phải ghé mắt nhìn, chung quanh không ngừng phát ra tiếng xuýt xoa đầy hâm mộ.
"Rốt cuộc anh còn muốn làm cái gì nữa vậy!" Diệu Tinh khẽ cau mày.
"Có một bà xã tuyệt vời như vậy, dĩ nhiên anh muốn toàn bộ thế giới này cũng được biết rồi !" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại cười nói. “Đi nào!” Rốt cục khi đí đến giữa ở đám người dầy đặc nhất trên quảng trường, thì Tiêu Lăng Phong dừng bước lại.
"Đây là đâu vậy? Người ở đây nhiều quá!" Diệu Tinh có chút sợ, nhưng mà vào lúc này Tiêu Lăng Phong lại buông tay cô ra: "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh có chút bất an: "Anh ở đâu?" Câu hỏi của cô cũng không có tiếng đáp lại.
Diệu Tinh đứng tại chỗ, không dám cử động. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo đầy bất an. Đây là nơi nào vậy?
"Tiêu Lăng Phong, anh ở đâu?" Diệu Tinh không dám gọi Tiêu Lăng Phong quá lớn. Nhưng mà chỉ có một mình ở chỗ này, cô thật sự có chút sợ: "Tiêu Lăng Phong!" Giọng nói của Diệu Tinh đã có chút phát run, trong tròng mắt của cô lúc này tràn đầy nước mắt.
"Trình Diệu Tinh…" lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Lăng Phong từ nơi không xa truyền đến, âm thanh âm nghe cực kỳ vang dội...
Một tiếng gọi này cũng đủ thu hút sự chú ý mọi người đều tập trung ở ở chỗ này. Ngày càng nghe thấy có càng nhiều tiếng bước chân đi đến để nhìn, sự bất an trong lòng Diệu Tinh nổi dậy càng nhiều hơn.
Diệu Tinh nghiêng lỗ tai, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh: "Tiêu Lăng Phong, anh ở đâu vậy?" Diệu Tinh hỏi vươn tay ra, sờ soạng ở trong không khí: "Đừng làm em sợ!" Diệu Tinh khóc sụt sùi.
"Trình tiểu thư, Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng kêu lên. Một bó hoa được đưa tới trước mặt Diệu Tinh. Diệu Tinh nhẹ nhàng hít hà, mùi vị thơm quá!
"Diệu Tinh, gả cho anh nhé, có được không?" Tiêu Lăng Phong nói xong lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhung nhìn rất tinh sảo, sau đó quỳ một đầu gối xuống.
"... Anh làm gì vậy?" Diệu Tinh sờ soạng muốn kéo anh đứng dậy. Cô tựa như nghe thấy âm thanh của đầu gối va chạm vào mặt đất.
"Diệu Tinh gả cho anh nhé, có được không? Anh sẽ khiến cho cả đời em được vui vẻ, thật vui vẻ!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, nhưng là bởi vì chung quanh quá mức an tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn một màn lãng mạn trước mắt mình.
Gương mặt Diệu Tinh có chút nóng lên, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng mà cô có thể cảm giác được có rất nhiều người ở chung quanh.
"Gả cho anh ấy đi! Đáp ứng anh ấy đi!" Nhiều âm thanh khác nhau từ trong đám người truyền ra.
"Diệu Tinh. Có được không?" Tiêu Lăng Phong mềm giọng hỏi. Nhìn thấy Diệu Tinh có chút ngượng ngùng, bộ dạng lại có chút co quắp, anh lại càng cười đến hòa nhã hơn.
"Anh mau đứng dậy nhanh lên một chút!" Diệu