Tiêu Lăng Phong kéo theo cái chân bó thạch cao cồng kềnh mang theo Diệu Tinh phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên có một hồi âm thanh huyên náo đã hấp dẫn tầm mắt của anh. Xuyên thấu qua đám người kia, anh nhìn thấy không rõ ràng lắm có một người phụ nữ đầy máu me. Không ngờ lại là Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi, theo bản năng anh kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình.
Như vậy là đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn chiếc ga giường bị máu chảy ra đã nhuộm đỏ gần như hết, theo bản năng anh hiểu rõ ngay, đây chính là trò đùa bỡn gì đó của Đường Nhã Đình.
"Sao vậy?" Cảm giác được Tiêu Lăng Phong có vẻ mất tự nhiên Diệu Tinh hỏi.
"Không có gì hết!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. "Chính là nghĩ muốn ôm em một cái."
"Buồn nôn! ở đây đang có thật là nhiều người đó!" Gương mặt của Diệu Tinh có một chút nung đỏ.
"Sợ cái gì chứ." Tiêu Lăng Phong xem thường: "Em là bà xã của anh, mọi người đều biết là như vậy!" Anh nói qua: Bất quá, anh nghĩ chúng ta nên xuất viện thôi. Bằng không con nhóc Tịch Mạt kia, nói không chừng đã dạy con gái của chúng ta thành hình dáng gì nữa không biết!"
"Không phải vậy! Tịch Mạt là người dễ thương mà!"
"Dễ thương sao?" Tiêu Lăng Phong khịt mũi xì một tiếng đối với lời nói kia của Diệu Tinh: "Chỉ có Bùi Hạo Thần mới chịu được cô ấy thôi!"
"Làm sao có thể như vậy chứ!" Diệu Tinh bất mãn: "Louis cũng yêu Tịch Mạt rất vô tư mà! Còn có Irvine nữa, anh ấy rất thích Tịch Mạt, nhưng là vì không muốn làm khó cho Tịch Mạt, cho nên anh ấy đã không nói ra tình cảm của mình. Như vậy mà anh không cảm thấy tình yêu như vậy thật vĩ đại hay sao?"
Tiêu Lăng Phong nhìn nụ cười trên khóe miệng của Diệu Tinh, giống như khi thấy Tịch Mạt được hạnh phúc, cô cảm thấy còn vui vẻ hơn khi chính mình được hạnh phúc vậy.
"Nếu như thời gian có thể lặp lại một lần nữa, Diệu Tinh, anh nhất định sớm tìm đến em một chút. Sau đó anh sẽ yêu thương em, cưng chiều em thật nhiều..."
Diệu Tinh không nhịn được cười: "Tiêu Lăng Phong, tuổi của hai người chúng ta cộng lại thì cũng đã trên năm mươi rồi, anh còn nói ra những lời ngon tiếng ngọt giống như một tiểu nam sinh như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn à?"
"Buồn nôn sao? Những lời nói này của anh cũng là lời nói thật tâm đó chứ!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ. "Hiện tại... cùng với cảm giác yêu cuồng nhiệt, còn có thêm sự ngọt ngào nữa!" Hai tay Tiêu Lăng Phong đang cầm đầu của Diệu Tinh, liền quay mặt của cô sang: "Trình Diệu Tinh người bạn nhỏ, em có nguyện ý gả cho anh hay không?"
"Hứ! Còn phải xem tâm tình như thế nào đã!" Diệu Tinh bĩu môi. Cái này còn phải cầu hôn nữa! Không có thành ý.
"Trước khi kết hôn chúng ta về nhà trọ ở trước nhé, có được hay không!" Nhìn ra ý định của Diệu Tinh, nhưng Tiêu Lăng Phong cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Không được, em muốn ở cùng với ba ba và mẹ!" Diệu Tinh "uất ức" quay mặt sang chỗ khác. Cô cũng biết là Tiêu Lăng Phong cố ý, luôn miệng nói yêu cô, thế nhưng là quay người lại lại ức hiếp cô ngay.
"Này, em cũng đã trưởng thành như vậy rồi, vậy mà vẫn còn quấn lấy ba mẹ như vậy, thật quá khoa trương đi!" Tiêu Lăng Phong nói vẻ bất mãn: "Ngoan một chút nào! Anh là đôi mắt của em, làm sao anh có thể rời khỏi em được chứ!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền cười ha ha một tiếng. "Buổi chiều chúng ta cùng trở về đi, anh muốn nhờ Liệt làm thủ tục xuất viện giúp chúng ta. Nhà trọ đúng lúc mới vừa quét dọn xong, hết thảy đều vừa đúng!"
"Anh..." Đối với cái người đàn ông vô lại này, Diệu Tinh trong lúc nhất thời, thật đúng là không biết nên nói cái gì. Cô dứt khoát quay luôn mặt qua một bên. Nhìn bộ dáng tức giận của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười mà không nói. Chuyện tốt đương nhiên sẽ phải có chút thấp thỏm nhớ mong nhiều hơn một chút, mới chỉ là dự tính không nghĩ tới lại có hiệu quả như vậy.
Diệu Tinh không biết tại sao Tiêu Lăng Phong lại gấp gáp muốn ra viện như vậy, thậm chí còn có chút bất an. Bất quá khi cô đi vào nhà trọ, thì một khắc kia, hít thở được cái mùi vị quen thuộc kia, trong lòng Diệu Tinh đột nhiên thấy bình tĩnh lại.
Trong năm năm qua, đã không biết bao nhiêu lần Diệu Tinh