Hợp Đồng Tình Nhân 2

Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên giường bệnh, an tĩnh nghe tiếng hít thở của Diệu Tinh. Giờ phút này bọn họ cũng đều không thể nhìn thấy lẫn nhau, tuy nhiên họ lại cảm nhận được lẫn nhau. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng bao giờ ở gần sát nhau đến như vậy. Tiêu Lăng Phong lấy cùi chỏ chống thân mình lên, phí sức ghé người qua, hôn lên môi Diệu Tinh: “Diệu Tinh!Câu nói em cũng yêu anh của em, thật sự đã làm rung động trái tim của anh thật sâu. Em có biết hay không, có những lời này của em, cho dù em thật sự sống cùng với người khác, cho dù em muốn anh phải chết vì em, anh cũng vẫn vậy, không có một câu oán hận!"
"Em không cần anh phải chết!" Vốn đang an tĩnh không hề nói một câu nào, Diệu Tinh đột nhiên mở miệng nói một câu. Tiêu Lăng Phong nghe thấy vậy liền khẽ run lên một cái.
"... Em không ngủ sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi có chút ngượng ngùng.
"Em cũng đã nói tất cả với anh rồi, em yêu anh, làm sao em lại có thể sẽ cùng với người khác được chứ!" Diệu Tinh giơ tay lên sờ sờ vào trên mặt của Tiêu Lăng Phong. Không biết, sau khi anh biết đây chỉ là một trò đùa vui, thì anh sẽ có biểu tình như thế nào .
*****************

Trình Ngự thừa dịp Diệu Tinh không có ở đây, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tôi có thể vào không?"
Nghe thấy tiếng nói của Trình Ngự, Tiêu Lăng Phong vội vàng ngồi dậy.
"Cậu cứ nằm đi, chỉ là tôi có chút chuyện muốn nói với cậu một chút." Trình Ngự ngồi xuống ở bên giường.
"Ngài là muốn nói chuyện về Diệu Tinh phải không ạ?" Tiêu Lăng Phong trần thuật: "Chú Trình, xin ngài hãy cho cháu một cơ hội có được không? Cháu bảo đảm cháu sẽ mang hết tất cả năng lực để chăm sóc cho Diệu Tinh, có thể làm cho cô ấy cười."
"Không phải là cậu đã nói bất kể Diệu Tinh lựa chọn người nào..."
"Nhưng mà người Diệu Tinh yêu là cháu!" Tiêu Lăng Phong nói phân định rõ ràng: "Cháu cũng vậy, rất yêu Diệu Tinh! Cháu biết hiện tại thì cháu không nhìn thấy, bất cứ cái gì cũng đều chỉ là nói miệng, không bằng chứng. Nhưng mà xin chú hãy tin tưởng ở cháu, cháu sẽ mang hết toàn lực của mình ra để yêu Diệu Tinh."
"Không nhìn thấy gì, nói miệng không bằng chứng, lại phải sờ soạng để nhìn thấy, có phải là cậu có thể dùng hành động để nói cho tôi biết hay không?" Trình Ngự nói xong liền đứng dậy, đưa tay cởi lớp băng đang băng kín ở trên đôi mắt của Tiêu Lăng Phong xuống. Theo đó, lớp băng gạc cứ từng vòng, từng vòng được tháo ra. Nhịp tim của Tiêu Lăng Phong cũng không khỏi đập nhanh hơn… Thế này, là có chuyện gì xảy ra vậy...

"Thật ra thì đôi mắt của Diệu Tinh không có vấn đề gì. Chỉ là tôi muốn xem một chút xem, nếu như quả thực Diệu Tinh cũng không thể nào nhìn thấy nữa, cậu sẽ có sự lựa chọn như thế nào." Trình Ngự lạnh nhạt giải thích, đặt đống băng gạc vừa mới tháo xuống kia để ở bên cạnh.
Đột nhiên ánh sáng chói cháng làm đau nhói đôi mắt của Tiêu Lăng Phong, khiến cho anh phải quy mặt qua một bên. Tiêu Lăng Phong nhắm lại, ánh mắt chậm rãi liền từ từ mở ra một chút.
"Có lẽ chuyện đã qua không thể dễ dàng quên được. Nhưng mà, do cậu lại tình cảm sâu đối với chuyện này, tôi cũng không tiện nói cái gì thêm, chỉ là hy vọng cậu có thể khiến cho Diệu Tinh được hạnh phúc."
Tiêu Lăng Phong nuốt nước miếng một cái. Là mình nghe lầm sao! Trình Ngự nói để cho Diệu Tinh được hạnh phúc! Như vậy... có phải là Trình Ngự đã chịu tha thứ cho anh, đồng ý để Diệu Tinh cùng với anh rồi hay không!
"Chú Trình, cháu nhất định sẽ yêu Diệu Tinh thật tốt. Cháu sẽ khiến cho Diệu Tinh được hạnh phúc!" Tiêu Lăng Phong kích động nói xong câu nói, ngay cả hô hấp cũng có chút không yên.
"Chú..." Trình Ngự thưởng thức những lời này. "Có lẽ, cần phải tìm một thời gian, sửa đổi lại cái cách xưng hô này một chút rồi !" Trình Ngự nói xong đi từ từ đi ra ngoài.

Hồi lâu ——
Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, ý tứ của Trình Ngự là muốn gả Diệu Tinh cho anh.
"Cháu sẽ, cháu nhất định cho ngài một câu trả lời chắc chắn làm cho ngài hài lòng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui