Hợp Đồng Tình Nhân 2

Diệu Tinh ở trong phòng bệnh chờ thật lâu, mãi cũng không thấy có người trở lại. Cô vén chăn lên sờ soạng bước xuống giường. Rầm! Mới vừa cất bước để đi, cô liền đụng ngay vào cái ghế ở bên cạnh. Sự đau đớn trên đầu gối truyền đến toàn bộ trái tim.
Bọn họ có chuyện gì cần phải lâu như vậy. Có chuyện gì không thể để cho cô nghe. Diệu Tinh sờ soạng, đi ra mở cửa phòng bệnh.
"Ôi chao, ai, ôi, tôi mới vừa nghe được một tin tức siêu cấp nổ tung!" Từ xa xa, Diệu Tinh nghe thấy một giọng nói đầy sự hưng phấn.
"Chuyện gì mà cậu lại hưng phấn thành như vậy!"
"Tôi mới vừa ở trong phòng làm việc của bác sĩ Karl đi ra thì nghe thấy."
"Cậu định bán cái nút thắt gì vậy hả? Nói mau!" Bởi vì nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện có nội dung liên quan đến Karl, Diệu Tinh liền dừng lại, tập trung tinh lực để nghe.
"Mấy ngày trước có một vị chuyên gia thiết kế đã vào nằm viện, cậu đã biết rồi chứ!"

"Dĩ nhiên rồi! Đó là Lau­ra chứ ai. Bất quá đáng tiếc là bị mù rồi..."
"Đáng tiếc cái gì chứ?" Vị y tá nhỏ kia nói nghe đầy sự bất mãn. "Khối máu tụ kia sẽ biến mất, ý tôi muốn nói là chuyện ở phía sau sẽ khá hơn kia!"
"Phía sau là như thế nào?" Nghe thấy giọng nói đầy sự tò mò của một người khác y tá, Diệu Tinh cũng chợt ngừng thở. Cô làm sao vậy? Phía sau có chuyện gì.
"Nghe nói cô ấy chỉ cần làm phẫu thuật ghép giác mạc là ổn. Thế nhưng mà cậu cũng biết đó, hiện tại việc cung cấp giác mạc lại ít như vậy. Coi như là có điều kiện, cũng cần phải xếp hàng đến mấy năm."
"Cho nên thì sao?"
"Tiêu Lăng Phong, cậu cũng biết chứ! Anh ấy nói muốn tặng lớp màng giác mạc mắt cho Lau­ra, !"
"Cái gì?" Tiếng kêu bén nhọn của người y tá trẻ tuổi kia làm màng nhĩ Diệu Tinh đau nhói. Hô hấp của cô dồn dập, vừa rồi là mình đã nghe lầm phải không? Giác mạc mắt của cô..." Thân thể Diệu Tinh gần như không thể đứng vững được nữa. Nhưng việc càng khiến cho cô không thể tiếp nhận được kia, chính là quyết định của Tiêu Lăng Phong. Anh đã điên rồi, có phải hay không...
"Không phải là cô ấy còn có vị hôn phu của mình hay sao?"
"Cho nên tôi mới kích động như vậy chứ!" Người y tá kia nói. "Tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng chỉ vì muốn thành toàn cho người mình yêu. Trời ạ, nếu như có người nào yêu tôi như vậy, cho dù ngày mai tôi có phải chết, tôi cũng sẽ nguyện ý..."
Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt một. Cô đè ép ngực thật chặt, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được nỗi đau đớn lan tràn... Tiêu Lăng Phong, anh thật khốn kiếp!
**************
Tiêu Lăng Phong đi từ phòng làm việc của Karl ra, tâm tình nặng nề tựa như đã từ từ được buông lỏng. Car­los cùng đi sau lưng Tiêu Lăng Phong. Có lẽ anh nên cười, bởi vì Diệu Tinh yêu chính người đã yêu cô nhất trên thế giới này...
Trình Ngự lưu lại ở trong phòng làm việc cùng Karl.

"Cháu xem ra anh ta thật sự yêu Diệu Tinh. Có thể yêu một người đến trình độ như vậy, thật không dễ dàng!" Karl vừa nói, vừa đi thu lại tấm phim chụp CT.
Trình Ngự than nhẹ một tiếng. Vốn dĩ ông chỉ muốn thử xem một chút, nếu như Diệu Tinh thật sự sẽ không nhìn thấy gì nữa. liệu rằng Tiêu Lăng Phong có thể yêu Diệu Tinh trước sau như một hay không. Cho nên ông mới xin Karl giúp một tay thử tình cảm của Tiêu Lăng Phong một chút. Không ngờ rằng, kết quả của chuyện này lại lớn quá mức, nằm ngoài dự liệu của anh.
"Có lẽ, sự lo lắng của chú thật sự là dư thừa rồi!" Trình Ngự đi ra ngoài. Chuyện đã như vậy rồi, vậy thì ông còn có lý do gì không tha thứ cho Tiêu Lăng Phong được nữa chứ!
Tiêu Lăng Phong vội vã đi trở về phòng bệnh. Khương Ngọc Khiết đang ở nhà chăm sóc cho Al­ice. Diệu Tinh ở một mình trong phòng bệnh đã rất lâu rồi! Nhưng mà điều nằm ngoài ý muốn của anh chính là, Diệu Tinh thế nhưng lại đang ở trong hành lang. Cô ngồi dưới đất, thân thể hơi run rẩy.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu một tiếng chạy tới. "Làm sao em lại ở nơi này?" Anh đau lòng đỡ Diệu Tinh dậy. "Tại sao em lại khóc." Anh cười. "Đừng sợ. Karl nói em không bị sao hết..."
Pằng! Một tiếng vang chát chúa vang lên làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. Ngay sau đó, trên mặt Tiêu Lăng Phong liền xuất hiện một dấy tay đỏ tươi.
Tiêu Lăng Phong hoàn toàn ngây người. Anh sờ sờ lên gương mặt, "Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Trong giọng nói của anh có chút phát run,
Một cái tát này Diệu Tinh đã gần như dùng toàn bộ khí lực của mình. Cảm giác đau rát trong lòng bàn tay đau lan tràn đến tận đáy lòng của cô.

"Anh hãy cút đi cho tôi!" Diệu Tinh dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh lập tức biến mất đi cho tôi!" Diệu Tinh gầm lên, nhưng trong lòng cô lại run rẩy không ngừng. Tặng giác mạc của anh cho cô, Tiêu Lăng Phong, anh cho rằng bị mù là điều rất hay à.
"Diệu Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong khó hiểu. Nói cô không nhìn thấy gì, liệu có mấy người sẽ tin tưởng được đây! Một cái tát kia thật quá chính xác.
"Tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh không nghe được hay sao? Anh lập tức cút đi cho tôi!" Diệu Tinh rống to: "Anh cho rằng anh đã cứu tôi, tôi đây liền cần phải cảm ơn đại dức của anh đối với tôi hay sao? Anh đừng có nằm mộng! Tiêu Lăng Phong, cả đời này cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Tiêu Lăng Phong nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh. Cô quá khác thường! "Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì vậy!"
"Buông tay ra! Tiêu Lăng Phong, nếu anh còn tiếp tục không thả tôi ra nữa, tôi sẽ gọi cứu mạng đó!" Diệu Tinh kêu lên. Cô không sao khống chế được nước mắt, lại càng không thể nào khống chế nổi sự run rẩy của thân thể bị đói.
"Diệu Tinh. Em hãy bình tỉnh một chút. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, hãy nói cho anh biết, hả?" Cô đã biết chuyện gì rồi sao? Không có lý do nào như vậy. Bọn họ vừa mới rời đi khỏi phòng làm việc của Karl thôi mà... "Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui