"Diệu Tinh, đừng sợ, không có sao, không có chuyện gì." Tiêu Lăng Phong an ủi, ôm Diệu Tinh thật chặt, chỉ sợ cô làm tự tổn thương tới mình.
"Tiêu Lăng Phong, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Diệu Tinh nắm vạt áo của anh thật chặt òa khóc hu hu.
"Diệu Tinh sẽ khá hơn, sẽ tốt thôi." Tiêu Lăng Phong đau lòng ôm lấy gương mặt của Diệu Tinh nói dịu dàng.
"Nếu như... Nếu như mà sẽ không tốt lại thì sẽ phải làm sao bây giờ? Nếu như tôi mà không nhìn thấy gì nữa thì phải làm sao bây giờ?" Diệu Tinh hốt hoảng lắc lắc đầu. "Tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn..."
"Em sẽ khá hơn, Diệu Tinh, nhất định em sẽ khá hơn. Nếu như... quả thật em không thể nhìn thấy được nữa, vậy thì hãy để cho anh làm đôi mắt của em."
Tâm tình của Diệu Tinh vốn đang bị kích động, bởi vì câu nói này của Tiêu Lăng Phong mà an tĩnh trở lại.
"Anh, anh nói gì?"
"Anh nói, ngộ nhỡ nếu như em thật sự không nhìn thấy gì nữa, thì hãy để cho anh làm đôi mắt của em!" Tiêu Lăng Phong thâm tình nói. Anh chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt của Diệu Tinh, hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô...
Trong phòng bệnh an tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở. Bác sĩ nổi danh trong bệnh viện cũng chạy tới để làm kiểm tra cho Diệu Tinh.
"Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi?" Trình Ngự khẩn trương nhìn bác sĩ đang khám mắt cho con gái.
"Trước mắt kiểm tra thì thấy, đó là do khối máu tụ đã chèn ép lên dây thần kinh thị giác mới tạo thành mù. Tình hình tiếp theo còn phải xem kết quả sau khi kiểm tra."
"Khối máu tụ kia phải bao lâu mới có thể tiêu tan được vậy?" Carlos khẩn trương hỏi. Có nằm mơ anh cũng không thể nghĩ rằng, Diệu Tinh vậy mà sẽ bị mù...
"Việc này..." Vị bác sĩ trẻ tuổi bị làm khó. "Vẫn là phải theo dõi xem tình trạng khôi phục thế nào!"
"Vậy, không có phương pháp gì tốt hơn sao?" Carlos vội vã hỏi lại. Trong lòng anh khẩn cấp hi vọng Diệu Tinh sẽ khỏe lại nhanh hơn một chút. Vì sự áy náy, hơn nữa là do sự quan tâm đối với người mình yêu trong lòng.
"Chỉ có thể dựa vào thuốc và vật lý trị liệu một chút, phải biết, do bị thương ở trong đầu, cho nên, tình huống có chút phức tạp."
"Vậy nếu như tình huống khá hơn một chút, thời gian ngắn nhất cần phải mất bao lâu?" Tiêu Lăng Phong vội vàng hỏi tiếp. Mặc dù lúc này Diệu Tinh không còn khóc rống lên nữa. Nhưng mà bàn tay của cô vẫn luôn một mực phát run.
"Thể chất của mỗi người có sự khác nhau, cho nên hiệu quả khôi phục cũng sẽ không giống nhau. Hiện tại tâm tình của cô ấy có sự ảnh hưởng rất lớn đối với việc khôi phục, cho nên, cẩn phải làm cho cô ấy thông suốt!" Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Tiêu Lăng Phong có thâm ý khác.
Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái, nắm lấy tay Diệu Tinh thật chặt.
Bác sĩ nói xong đi tới bên người Trình Ngự, "Chú Trình. Ngài cũng không cần phải quá nóng ruột, cháu tin tưởng Diệu Tinh sẽ không có chuyện gì đâu!"
Trình Ngự gật đầu một cái: "Karl đã làm phiền cháu rồi!"
"Ngài vẫn còn khách khí