Tiêu Lăng Phong nắm tay Diệu Tinh, anh thấp giọng lẩm bẩm ở bên tai của cô. Hơi thỏ ấm áp phun vào trong cổ áo của Diệu Tinh, làm cô có chút ngưa ngứa...
"Diệu Tinh, anh thật sự rất muốn mỗi ngày mở mắt ra là đã nhìn thấy em. Anh muốn cùng em trôi qua cuộc sống yên tĩnh. Anh thật sự rất muốn có thể gọi em là bà xã, giống như những người bình thường khác vậy. Mỗi ngày đúng giờ anh đi làm, mỗi ngày khi anh về đến nhà, là anhk lại có thể được nhìn thấy em lúc này đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối. Còn con của chúng ta thì đang chơi đùa ở trong phòng khách. Sau bữa ăn tối, anh sẽ ngồi ở trong phòng khách nhìn bộ dạng của em rửa chén! A, không..." Tiêu Lăng Phong nói rồi lại lắc đầu một cái: "Chúng ta sẽ cùng nhau rửa chén. Sau bữa cơm chiều chúng ta sẽ mang theo bảo bảo của mình cùng nhau đi tản bộ, chúng ta còn có thể thử có thêm một bảo bảo nữa..." @MeBau*diendan@leequyddonn@ Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, nói xong ngay cả ánh mắt của anh cũng không nhịn được sự chua xót. "Bà xã, em hãy tỉnh đi, có được hay không..." Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nói. Sự an tĩnh trong phòng bệnh vốn là chỉ có âm thanh của máy móc trị liệu vang lên, nhưng mà lúc này đột nhiên lại vang lên tiếng nức nở.
Đầu tiên là Tiêu Lăng Phong sửng sốt, một giây kế tiếp anh liền ý thức được...
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng. Nhìn Diệu Tinh mở mắt: "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kích động cúi người ôm lấy cô: “Rốt cuộc em đã tỉnh lại rồi!"
Diệu Tinh nức nở. Đúng khi cô tỉnh lại, mũi liền ngửi thấy có mùi vị của hơi thở quen thuộc. Giống như sự đau đớn của toàn thân cũng không hề tồn tại vậy. Trong khoảng thời gian cô ngủ mê man này, tựa như là trong một giấc mộng thật dài. Cô mơ thấy cô cùng Tiêu Lăng Phong đi qua đủ loại, mộng thấy thời gian bọn họ sống hạnh phúc ngọt ngào... Cô nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong nói..., diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn ý thức của cô vậy mà lại có thể bị tiếng nói của anh chi phối, trong đầu cô xuất hiện những thời gian hạnh phúc, những hình ảnh ngọt ngào kia, khiến cho nước mắt càng thêm tùy ý chảy xuôi.
"Tại sao em lại khóc, có phải em bị đau nơi nào hay không?" Tiêu Lăng Phong lo lắng quan sát Diệu Tinh: "Đừng khóc." Tiêu Lăng Phong đau lòng lau nước mắt cho cô.
"Làm sao mà anh lại ngu như vậy chứ?" Diệu Tinh nghẹn ngào. Cô nhớ vào chính mình bị lăn từ trên thang lầu xuống dưới, thì Tiêu Lăng Phong nhào tới ôm lấy cô thật chặt. "Anh là đồ ngu ngốc sao?" Diệu Tinh mắng to. Nghĩ tới này lúc trời đất bị liên tục xoay chuyển, trong nháy mắt, trong lòng của cô liềncảm thấy sợ hãi, sợ... Tiêu Lăng Phong sẽ có chuyện.
Nghe Diệu Tinh mắng chửi mình, Tiêu Lăng Phong không nhịn được cười một chút, lại lau nước mắt trên khóe mắt. diⓔnđànⓛêquýđⓞn Thật là hỏng bét, thế nào anh lại bị Diệu Tinh nhìn thấy rơi lệ như vậy chứ! "Em không bị sao là tốt rồi! Em nói cái gì thì chính là cái đó. Diệu Tinh, chỉ cần em không bị sao là tốt rồi."
"Tôi đối với anh xấu xa như vậy, tại sao anh vẫn còn muốn trông nom tôi?" Diệu Tinh nghẹn ngào. "Anh là heo sao?" Diệu Tinh càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận: "Người nào ai cần anh lo cho tôi, tôi có bị làm sao, có liên quan gì đến anh kia chứ?" Diệu Tinh kêu nghẹn ngào lên tiếng.
"Bởi vì anh yêu em!" Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: "Anh không cảm thấy em đối xử với anh có gì xấu xa, bất kể em làm cái gì đối với anh, thì đều là phải hết." Tiêu Lăng Phong nói an ủi Diệu Tinh: "Em đừng khóc, em nhìn xem không phải là anh vẫn rất khỏe mạnh hay sao? Đừng sợ!" Anh nói an ủi, trong lòng anh cũng biết, chính bởi vì lo lắng anh nên Diệu Tinh mới như vậy. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Anh cũng cho là anh đã xong rồi, cho là sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy em nữa!"
Diệu Tinh thấp giọng khóc sụt sùi. "Tôi... thật là sợ! Sợ sẽ không còn được gặp lại bảo bảo!" Giống như là con gà con mới vừa ra khỏi vỏ trứng, cứ thế dựa vào người