Hợp Đồng Tình Nhân 2

Công ty, bệnh viện, đều là những nơi mà Diệu Tinh không muốn đi tới. Bởi vì ở nơi đó có những người mà cô không biết sẽ phải đối mặt như thế nào, lại càng không biết sẽ phải trả lời như thế nào cho bọn họ. Dương Nhược Thi nói đúng, bất kể cô có lựa chọn như thế nào, thì cũng sẽ có người bị tổn thương.
Diệu Tinh dừng xe ở ven đường, hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác mình giống như sắp bị ép vỡ rồi, ngay cả không gian để hô hấp cũng không có nữa. Từ từ gục xuống trên tay lái, Diệu Tinh xoa bóp huyệt Thái Dương, sau đó cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài. Hiện tại cô không dám sống ở trong một không gian nhỏ thu hẹp như vậy, giống như một khi dừng lại, đồ vật ở bốn bề liền đè ép tới cô vậy. . .
Ném xe lại trên đường, Diệu Tinh đi từ từ ven đường phố. Khi cô đi mệt rồi, liền dừng lại, sau đó lại đi tiếp, cho đến khi cô không còn đủ khí lực nữa, thì cô mới chịu dừng lại. Bất tri bất giác, sắc trời đã tối xuống, Diệu Tinh dừng bước lại, cũng không thể vẫn cứ đi thẳng dọc theo đường cái mãi như vậy được. Nếu cô còn tiếp tục như vậy nữa thì cô cũng không thể đi đến được mục đích của mình, lại càng sẽ không nghĩ ra được đáp án. . .
"Mẹ!" Tiểu Duệ cẩn thận chăm chú nhìn Diệu Tinh, "Có phải là mẹ có chuyện gì không vui hay không?" Bàn tay nhỏ bé của cậu bé từ từ bò đến trên mặt Diệu Tinh.
Diệu Tinh nhìn Tiểu Duệ khẽ nở một cười dịu dàng. Con đi lên thay quần áo đi! Mẹ không sao đâu." Diệu Tinh xoa xoa mái tóc của Tiểu Duệ. Cô không muốn Tiểu Duệ bị thất vọng, nhưng mà Al­ice thì sao đây? Làm sao cô có thể sau khi phá vỡ cuộc sống bình yên hạnh phúc của con gái, lại tiếp tục để lại cho con bé một gia đình đổ vỡ tan tành như vậy được chứ…
Sau bữa cơm tối, Diệu Tinh vẫn ngồi ở trong phòng khách, chờ Car­los hết bận, mà hiển nhiên là Car­los lại không muốn phải ra sớm như vậy. Car­los đứng ở trên ban công vây ngoài thư phòng, anh đã hút liên tục mười mấy điếu thuốc rồi.
Cốc cốc cốc.

"Car­los. Anh đã hết bận rồi chứ?"Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi.
"Ừ!" Anh dụi tắt điếu thuốc lá trong tay mình: "Em vào đi!"
Vừa vào đến cửa, Diệu Tinh đã ngửi thấy mùi thuốc lá đến gay mũi. Cô thở dài, nhưng vẫn quyết định sẽ phải nói ra những trong lòng của mình.
"Anh mới vừa hết bận sao?"
"Ừ! Công việc ở bên này cũng đã kết thúc, cho nên, mấy chuyện vụn cũng có nhiều hơn chút!" Anh ngồi xuống.
Kết thúc, đó không phải là chính là ý nghĩa phải về Barcelona rồi, cho nên… Chuyện này, thật sự không thể kéo dài thêm nữa.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Diệu Tinh ngồi xuống ở phía đối diện với Car­los.
"Lau­ra. Anh mệt chết đi rồi!"
"Nhưng mà hôm nay em nhất định phải nói với anh!" Diệu Tinh lôi kéo Car­los đứng dậy. "Car­los, chúng ta nói chuyện một chút đi!" Diệu Tinh hít vào một hơi thật sâu nói ra một câu.
"Chung quy là em thật sự vẫn suy nghĩ là nên nói ra hay sao?" Car­los than nhẹ. "Biết rất rõ ràng cho dù có trốn tránh thì cũng không thể nào giải quyết được chuyện gì, nhưng mà anh vẫn muốn…" Car­los ngây thơ bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình."Em nói đi!"
"Em… Car­los, em…" Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, "Em sợ rằng, em không thể trở về Barcelona được rồi !" Diệu Tinh cúi đầu, Car­los thống khổ nhắm cặp mắt lại.

"Tại sao?" Car­los hỏi. "Diệu Tinh, không phải là em đã nói, chờ chúng ta xong công việc sẽ trở về Barcelona, sau đó, chúng ta sẽ đi gặp ba mẹ. Chúng ta sẽ giải thích thật tốt với ba mẹ rằng, chúng ta muốn kết hôn, sẽ sống hạnh phúc cả đời này."
"Em biết!" Trong lỗ mũi Diệu Tinh dâng lên sự chua xót một hồi: "Em biết, em đã đáp ứng với anh, trước ngày hôm qua, chính bản thân em cũng không nghĩ tới em sẽ thay đổi lại đối với quyết định này!"
"Vậy thì ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Car­los hỏi: "Bởi vì anh đã không hề bàn bạc gì với em, mà đã thông báo với mọi người khác về hôn sự của chúng ta đúng không?"
"Không phải vậy!" Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Nó không liên quan gì đến với sự kiện kia!"
"Đó là bởi vì Tiêu Lăng Phong!" Car­los nói trần thuật. "Sau khi em đáp ứng lời cầu hôn của anh xong, em mới phát hiện, thật ra thì em vẫn còn yêu anh ta đúng không ?"
"Không phải như vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng phủ nhận điều này.
"Vậy thì là vì cái gì?" Car­los nắm lấy Diệu Tinh xoay thân thể cô lại, bắt buộc Diệu Tinh phải nhìn thẳng vào anh: "Nếu không phải là bởi vì Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh, vậy thì em hãy nói cho anh biết, nguyên nhân là bởi vì cái gì?"

"Em…" Diệu Tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Car­los, đứa con của em không bị chết, em đã tìm được con bé."
Bùm! Trái tim của Car­los bị giật nảy lên một cái. "Em… nói gì?"
"Car­los, em đã tìm được đứa nhỏ của em rồi, Alice, Alice chính là đứa con gái của ta!" Diệu Tinh lớn tiếng nói ra. Rốt cuộc ở trong lòng cô đe nhẹ nhõm đi được mấy phần. "Cho nên, chúng ta. . ."
"Nhưng mà Diệu Tinh. Chuyện này với chuyện em không thể ở chung với anh cùng một chỗ thì có quan hệ gì kia chứ? Em tìm được con gái của em, đây là chuyện tốt mà! Anh cũng sẽ coi con bé giống như con gái của mình, sẽ thương yêu nó! Em không tin anh sao?"
Diệu Tinh lắc đầu một cái. "Dĩ nhiên là em tin tưởng anh. Thế nhưng mà Car­los, em không thể rời bỏ Alice, lại càng không thể ích kỷ một mình độc chiếm con bé được!" Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. "Con bé không phải là của một mình em." Diệu Tinh khẽ run lên, "Con bé không chỉ là con gái của Tiêu Lăng Phong, nó cũng là bảo bối của Tịch Mạt đã yêu thương từ nhỏ đến lớn. Toàn bộ trên dưới nhà họ Bùi, cũng cưng chiều coi con bé, coi nó giống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui