Người Mộ Sở cứng đờ. Bàn tay của anh đang siết lấy cánh tay của Diệu Tinh có chút cứng ngắc. Mấy đầu ngón tay từ từ bắt đầu phát run.
"Anh có chỗ nào không bằng anh trai của anh chứ?" Mộ Sở hỏi, "Tại sao em có thể thương anh ấy sâu như vậy, thế nhưng lại ghét anh như vậy?"
"Bất kể là chỗ nào, anh cũng không bằng anh ấy!" Diệu Tinh ngước mắt lên nhìn Mộ Sở. "Tôi không hy vọng tình cảm của tôi và Mộ Thần bị lấy ra để làm loại so sánh bẩn thỉu này. Bất kể là ai, cũng không được!"
Trong ngực Mộ Sở nhói lên một hồi đau đớn. Quả nhiên, trong lòng của Diệu Tinh, Mộ Thần vẫn còn có vị trí cao đến như vậy.
"Anh còn có chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì nữa, xin mời anh tránh ra!" Diệu Tinh cười rồi đẩy Mộ Sở ra, đặt con gái vào trong xe.
"Em đừng đi!" Mộ Sở kéo tay Diệu Tinh: "Diệu Tinh, thật xin lỗi. Anh thật không nên nói những lời đó! Em chớ bỏ đi, có được hay không?" Mộ Sở nói xong lại ôm Diệu Tinh vào trong ngực. "Diệu Tinh, anh yêu em…" Rốt cục giờ đây anh đã có cơ hội để nói ra những lời này rồi! Anh đã từng, bởi vì cô là người con gái mà anh trai của mình yêu, bởi vì sự uy hiếp của ông nội, mà anh, thậm chí cũng không có ngay cả cơ hội để nói ra những lời này: "Em không cần đi có được hay không? Diệu Tinh, em đừng rời đi khỏi anh!"
Diệu Tinh nhẹ nhàng đẩy Mộ Sở ra: "Anh thôi đi! Mộ Sở, từ lúc nào thì tôi đã từng thuộc về anh vậy?" Diệu Tinh nhíu mi lại: "Cũng chớ nên nói cái gì mà anh yêu tôi nữa... Lúc trước anh đến gần tôi, không phải là vì anh cho rằng tôi đã hại chết Mộ Thần, cho nên anh nghĩ muốn trả thù tôi đó sao? Dạ Khuynh Thành bị anh phá hủy, Tiêu Lăng Phong bị anh từng bước ép sát, đến mức gần như không còn sức lực để đánh trả, mà tôi… cũng đã phải trải qua nhiều năm thê thê thảm thảm như vậy! Anh còn có điều gì bất mãn nữa đây?"
"Không phải như vậy!" Mộ Sở kích động nắm lấy bả vai của Diệu Tinh. "Anh yêu em là thật sự mà! Anh thừa nhận, lúc ban đầu anh tiếp cận với em đúng là vì muốn để trả thù em. Thế nhưng mà. . ."
"Nhưng mà sau đó anh lại yêu tôi, anh đã thật sự yêu tôi sao?" Diệu Tinh cắt đứt lời nói của Mộ Sở. "Mộ Sở, anh là một người thông minh, anh biết rất rõ ràng cho dù có nói ra những lời này, thì anh cũng không cải biến được điều gì, biết rất rõ ràng nói những thứ này căn bản là không có ích lợi gì, tại sao anh vẫn còn muốn tới đây? Anh có biết, làm như vậy nghe rất giống chuyện cười hay không?"
"Anh yêu em mà giống như chuyện cười sao?" Mộ Sở bi thương nhìn Diệu Tinh. "Đúng thế! Anh cũng biết quá khứ của anh là vô dụng, thế nhưng mà bây giờ anh đã có năng lực để có thể bảo vệ em! Em hãy để cho anh được chăm sóc em, có được hay không. . ."
"Tiêu Lăng Phong tôi cũng đã cự tuyệt, tại sao anh lại cho rằng, tôi cần đến sự chăm sóc của anh kia chứ?" Diệu Tinh nói tiếp: "Mộ Sở, chuyện đã qua rồi, ai đúng ai sai, tôi đều không nghĩ đến việc truy cứu. Tôi chính là người phải chịu tổn thương, vậy mà cũng đã buông tay như vậy rồi, anh còn có điều gì cảm thấy vướng mắc nữa đây?" Diệu Tinh hỏi. "Tại sao người bị tổn thương chính là tôi nhưng anh lại ở chỗ này giả bộ xác thực mình là người vô tội, như vậy có công bình hay không?"
". . ."
"Thay vì đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, anh hãy đi quản lý chuyện nhà của anh có tốt hơn không! Không nên một mực để cho tin tức huyên