Đường Nhã Đình từ vườn trẻ chạy đến giống như đã bị phát điên lên rồi. Cô lấy điện thoại ra, tuy nhiên lại không có cách nào phát hiện ra được. hai đứa con không thấy đâu, ngay cả việc hỏi thăm lẫn tìm người xin giúp đỡ cô cũng không thể tìm được ai
"Làm thế nào bây giờ. Làm thế nào bây giờ!" Ô ô… Đường Nhã Đình khóc. "Tiểu Triết, tiểu Na, các con đang ở nơi nào, các con đang ở đâu…" Lúc bị cảnh sát mang đi, rõ ràng cô đã có nhờ cậy hàng xóm giúp một tay chăm sóc giúp, thế nhưng mà… Cô ở bót cảnh sát hai ngày hai đêm, đến hiện giờ cũng không có người nào nói cho cô biết hai đứa bé ở đâu. . .
Đường Nhã Đình ngồi ở ven đường bộ dạng đầy vẻ bất lực. Trên người cô thật bẩn thỉu, tóc tai cũng có chút xốc xếch. Đã hai ngày hai đêm qua cô cũng chưa từng rửa mặt, cũng tự cảm thấy mùi vị của mình cực kỳ gay mũi. Lau chùi qua quít nước mắt ở trên mặt, Đường Nhã Đình đứng lên nhanh chóng chạy về hướng công ty
Trong công ty, Diệu Tinh đang họp với những người trong tổ thiết kế. Đường Nhã Đình phịch một tiếng đẩy cửa ra.
"Trình Diệu Tinh, cô lăn ra đây cho tôi!" Đường Nhã Đình gào thét. Ánh mắt của cô đầy máu đỏ một mảnh.
"Tôi nhớ không lầm, cô ta đã bị khai trừ khỏi danh sách nhân viên công ty rồi kia mà. Mấy người trong bộ phận nhân sự này đã làm việc thế nào vậy?" Diệu Tinh đứng lên, nhìn bộ dáng thê thảm bẩn thỉu của Đường Nhã Đình. Ở trong điện thoại nổi điên còn không đủ sao, bây giờ lại còn đến tận công ty. . .
"Cô vẫn còn ở chỗ này mà nói phải trái những chuyện gì khác nữa đây. Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng trả lại hai đứa bé của tôi ra đây nhanh một chút. Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
"Cô còn ở đây nói cái gì nữa vậy?" Diệu Tinh nhướng mi cau mày. Chính cô không đủ năng lực, để đi mất hai đứa con, trại sao lại chạy tới đây để tìm tôi. Đường Nhã Đình, cô có cảm thấy như vậy là quá đáng hay không?"
"Cô lại còn giả bộ!" Đường Nhã Đình kêu to tiến lên. Mấy đồng nghiệp nam nhìn bộ dạng nổi điên của Đường Nhã Đình, cũng chịu đựng mùi vị gay mũi của cô ta, tiến lên khống chế Đường Nhã Đình.
"Các người buông tôi ra!" Đường Nhã Đình kêu to. "Trình Diệu Tinh, nếu không phải là cô báo cảnh sát bắt tôi, thì hai đứa con của tôi làm sao có thể bị mất tích được. Nhất định là cô đã nhân cơ hội để giấu bọn trẻ đi. Cô chính là đố kỵ với tôi. Chính cô không sinh được đứa bé, cho nên, cô liền nghĩ muốn làm tổn thương đến hai đứa nhỏ của tôi!"
Choang! Tiếng kêu chát chúa vỡ tan tành nổ vang ở bên chân Đường Nhã Đình. "Nếu như cô còn dám kêu loạn, tôi sẽ không bảo đảm cái ly kia có thể nện vào đầu của cô hay không nữa đó" Diệu Tinh lạnh giọng nói.
"Đồ đê tiện, cô đúng là cái đồ đê tiện…" Đường Nhã Đình dùng sức gào thét, gân xanh trên cổ cũng nổi hết cả lên.
Hừ! Diệu Tinh cười khẽ.
"Hôm nay rốt cục tôi cũng đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của một con chó điên nó như thế nào rồi!" Không biết là người nào nói ra một câu. Ngay sau đó tất cả mọi người đều bật cười. Bị làm nhục như vậy, Đường Nhã Đình hoàn toàn nổi điên. Cô dùng sức thoát ra khỏi sự kiềm chế của đồng nghiệp, vọt tới mấy người nữ đồng nghiệp đang nói chuyện ở khoảng cách mình gần nhất.
"Đồ đê tiện, mấy người cười cái gì. . ." Đường Nhã Đình gào thét.
Chát! Không đợi cho Đường Nhã Đình nói xong. Người nữ đồng nghiệp kia đã hất tay nặng nề đánh cho Đường Nhã Đình một cái tát. Móng tay bén nhọn phá vỡ gương mặt của Đường Nhã Đình. Trên mặt của Đường Nhã Đình rất nhanh liền xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.
"Họ Đường kia, tốt nhất là cô hãy bớt phóng túng cho tôi một chút. Cô cũng biết, đối với loại người không có người nuôi dạy, thì biện pháp của tôi vẫn còn rất nhiều mà!" Nói xong, cô gái đó lấy ra một chiếc khăn tay lau lau bàn tay của mình một chút. "Thật bẩn tay!" Ngay sau đó cô gái liền vứt luôn chiếc khăn tay Chanel đó ở dưới chân Đường Nhã Đình.
Hành động lăng nhục này của cô gái kia đã làm cho Đường Nhã Đình giận đến nổi điên.
"Một lũ các người hãy cút xéo đi! Các ngươi sẽ gặp báo ứng, gặp báo ứng!" Đường Nhã Đình kêu gào. “Hãy trả lại con cho tôi, trả lại con cho tôi!"
Nghe Đường Nhã Đình gào thét, trong lòng Diệu Tinh lại đau đớn một hồi. Bị mất đi đứa con sẽ thống khổ như thế nào, sẽ không có người nào rõ ràng hơn cô. Thế nhưng mà lúc này thì mình có thể làm được điều gì đây. Diệu Tinh từ từ đi đến bên người Đường Nhã Đình.
"Tôi khuyên cô vẫn nên đi ra ngoài thì sẽ tốt hơn! Bằng không cô sẽ làm kinh động đến bảo vệ. Mọi người cũng sẽ có cái nhìn không đẹp đối với gương mặt của cô…"
"Cô hãy câm miệng!" Đường Nhã Đình dùng một lực mạnh mẽ đẩy người đồng nghiệp đang nói chuyện ra. Không nghĩ tơi khi cô đẩy người khác ra, thì đồng thời, chính mình cũng sẽ bị té xuống về phía sau.
Nhìn những mảnh vụn của cái ly trên mặt đất, Diệu Tinh cả kinh, vội vội vàng vàng đưa tay ra kéo lại Đường Nhã Đình, tránh cho cô ta bị téngã xuống ở trên những mảnh thủy tinh vụn.
"Không cần cô làm bộ hảo tâm!" Đường Nhã Đình mắng to hất tay Diệu Tinh ra. "Trình Diệu Tinh, cô hãy mau chóng một chút, nhanh chóng trả lại con cho tôi!"
Nghe được lời nói này của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh chỉ khẽ cười lên một tiếng. Thiệt là, mình đã làm nhiều chuyện rồi. Cô tiến lên một bước, mắt nhìn xuống Đường Nhã Đình.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không biết con của cô ở đâu! Con của cô không thấy, cô nên đi báo cảnh sát. Còn nữa… tiểu thư Đường Nhã Đình, đồ thì có thể ăn lung tung, thế nhưng mà lời nói thì không thể nói lung tung như vậy được! Nếu không, tôi sẽ tố cáo cô tội đã phỉ báng người khác!" Diệu Tinh nhẹ nhàng giơ tay lên, ưu nhã dùng ngón tay trỏ bịt ngang lỗ mũi. "Hôm nay cứ như vậy đi, mọi chuyện cần nói đều đã nói rồi! Tất cả mọi người hãy chú ý một chút, tìm người đưa tiểu thư Đường Nhã Đình ra ngoài!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người rời đi.
"Trình Diệu Tinh, cô đừng đi, cô hãy lăn trở lại đây cho tôi!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu gào, "Hãy trả lại cho tôi hai đứa con của tôi, trả lại con cho tôi!" Đường Nhã Đình bất lực nằm soài ra trên mặt đất, mảnh vụn của cái ly bể tan tành đã đâm bị thương bàn tay của cô. "Trình Diệu Tinh, cô sẽ chết không được tử tế… Cô nhất định sẽ gặp báo ứng. . ."
Bên tai Diệu Tinh vẫn quanh quẩn câu nói sau cùng của Đường Nhã Đình, không được chết tử tế sao? Cho dù là như vậy, cô cũng không từ sự lựa chọn, hơn nữa cũng sẽ không hối hận. So với sau khi bị người khác ức hiếp, sau đó ức hiếp lại người đó rồi không được chết tử tế, cô tình nguyện làm người không được