Tiêu Lăng Phong chống tay đỡ lấy cái đầu đang ngây ngất choáng váng của mình, nhanh chóng bấm điện thoại của Đường Nhã Đình. Nghĩ đến chuyện muốn giải quyết, ngay đến một khắc anh cũng không muốn phải chờ đợi lâu.
"Ra ngoài gặp mặt nhau một lát đi, tôi đợi cô ở quán cà phê Chung Điểm." Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Đường Nhã Đình hướng về phía điện thoại sửng sốt hồi lâu, rốt cục mới phản ứng kịp, vội vội vàng vàng đứng lên, Xử lý qua mái tóc, Đường Nhã Đình lấy cái túi của mình chạy đi ra ngoài. Đã nhiều năm như vậy, cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong còn sẽ có lúc chủ động gọi điện thoại tìm cô. Đường Nhã Đình đi hai bước dồn làm một bước, nhanh chóng đi ra ngoài công ty. Ngồi vào trong xe cô nói một địa chỉ, sau đó tựa như lại nghĩ đến cái gì. "Hay là trước cứ đi vườn trẻ đã!" Đường Nhã Đình tạm thời thay đổi quyết định.
Tiêu Lăng Phong ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng cà phê. Anh đã uống hai ly cà phê, nhưng mà vẫn không thấy có một chút nào tỉnh táo lại nổi, đầu vẫn choáng váng lợi hạinhư cũ. Trong tay anh vẫn nắm thật chặt chiếc điện thoại di động. Anh nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng qua là, anh không nghĩ tới. Đường Nhã Đình sẽ mang theo hai đứa bé cùng đi.
"Lăng Phong!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười như lấy lòng: "Tiểu Triết, tiểu Na. Tại sao không chào hỏi người lớn." Đường Nhã Đình cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, một chút khéo léo cũng không biết, như vậy thì làm sao người khác có thể yêu thích được chứ! Thế nhưng hai đứa bé lúc nhìn về đối phương, lại cũng không biết sẽ phải mở miệng như thế nào. Mẹ nói, người này là ba ba, nhưng mà "Ba ba" lại nói rằng ông ấy không phải là ba ba. Mỗi lần bọn họ kêu ba ba thì người đàn ông kia cũng sẽ rất không vui, khác với ba ba của những người bạn nhỏ khác, ba ba lại rất thích con của mình. Nhưng mà ba của bọn chúng, chưa bao giờ ôm hai anh em, cũng sẽ không hôn lên khuôn mặt của bọn chúng.
"Tôi muốn gọi mình cô ra ngoài, cô lại còn mang theo cả bọn nhỏ đến làm cái gì?" Tiêu Lăng Phong cau mày lại vẻ không vui, người phụ nữ này, cô ta đang định làm cái gì vậy?
"Chẳng qua là bọn nhỏ nói rằng đã lâu rồi không được gặp anh, cho nên..." Đường Nhã Đình cúi đầu, nắm thật chặt lấy quần áo. "Lăng Phong, anh thật sự cứ ghét em như vậy hay sao? Cảm thấy dù em có làm bất cứ cái gì cũng đều không đúng!"
"Cô đã từng làm cái gì đúng rồi?" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nếm một hớp cà phê cười lạnh, nói.
"Em..." Đường Nhã Đình cứng họng. Đúng vậy, cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì đúng, trừ chuyện sinh hạ ra hai đứa bé kia. "Hôm nay thế nào đột nhiên anh lại tìm em vậy?" Đường Nhã Đình cười.
"Mối quan hệ của chúng ta đã không minh bạch suốt năm năm qua. Tôi nghĩ cũng đã đến thời điểm phải có sự kết thúc rồi!" Tiêu Lăng Phong ngồi thẳng người lên.
"Không minh bạch sao?" Đường Nhã Đình cau mày. "Tiêu Lăng Phong, anh nói như vậy là có ý gì?"
"Ý tứ của nó ở trên mặt chữ đó!" Tiêu Lăng Phong miễn cưỡng nói tiếp: "Tôi không muốn lại bị phải nghe thấy những tin tức suy đoán, bình luận bên ngoài, không muốn người khác cảm thấy tôi và cô còn có cái gì dây dưa! Đường Nhã Đình, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn có mảy may dính dấp gì cùng với cô nữa!" Tiêu Lăng Phong dứt khoát trực tiếp nói thẳng."
Đường Nhã Đình cứng đờ cả người. Cô cũng đoán được phía sau việc Tiêu Lăng Phong tìm cô không phải là chuyện gì tốt. Cho nên cô mới cố ý đến đón con đưa cùng đi. Đường Nhã Đình cho là ở trước mặt những đứa con thì Tiêu Lăng Phong sẽ không có thể trực tiếp như vậy, nhưng mà... Rốt cuộc thì Đường Nhã Đình đã quên rằng, người đàn ông này vốn vô tình.
"Lăng Phong, anh..." Đường Nhã Đình giận đến không nói nổi ra lời, anh liền vội vã muốn phủi sạch quan hệ như vậy hay sao!
"Đừng hỏi tôi nói gì?" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời của Đường Nhã Đình. "Tôi biết cô nghe được rất rõ ràng, cũng xin mời cô hiểu thật rõ ràng. Những giọt nước mắt dối trá lẫn sự giả vờ bất lực của cô, đối với tôi đã sớm không dùng được một chút nào rồi, tôi sẽ không thương cảm đối với cô, mà ngược lại... Sẽ cảm thấy ghê tởm."
Đường Nhã Đình cứng đờ. "Đột nhiên anh lại làm như vậy, không phải là bởi vì Trình Diệu Tinh đã trở