Diệu Tinh thậm chí còn không kịp cả giãy giụa nữa, cũng không còn kịp thấy rõ cái gì nữa thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ kiếp, thoạt nhìn người gầy teo nho nhỏ, không nghĩ tới lại nặng như vậy!" Gã đàn ông mắng." Mẹ nó! Trong bụng cô ta không phải là mang thai đôi đó chứ!"
"Mày hãy kiềm chế một chút đi. Nghe nói có thể là của Thiếu chủ đó." Một gã đàn ông khác mang theo nụ cười nhắc nhở.
"Nếu như đây là của Thiếu chủ, lão gia lại có thể sẽ đối xử như vậy với cô ta hay sao? Tôi xem tám phần là của tên họ Tiêu kia." Gã đàn ông cười. "Bất quá, bộ dạng của cô bé này lớn lên thật là tuyệt. Chậc chậc..."
"Nếu như mày không sợ bị lão gia thiến, thì mày cứ việc làm chuyện mà mày muốn làm đi!" Gã đàn ông cười. "Mày nghĩ muốn định làm Minh thứ hai à?"
"Mẹ kiếp! Ông đây lại không có hứng thú đối với phụ nữ có thai!" Gã đàn ông thô lỗ mắng, dùng giây nịt an toàn cố định Diệu Tinh ở trên ghế ngồi, tránh cho Diệu Tinh vì tốc độ xe quá nhanh mà sẽ bị đụng tới chỗ nào.
Mộ Sở cùng Lệ Viêm vội vã đi vào bệnh viện. Bận rộn cả đêm, toàn thân anh cũng mệt mỏi đến sắp rã rời ra rồi. Không nghĩ tới, một số đường khẩu (chi nhánh, phân bang Ám Dạ) quan trọng, đột nhiên bị đánh bất ngờ. Tổn thất vô cùng nặng nề, hơn nữa còn có rất nhiều nhân viên quan trọng đã bị cảnh sát bắt được...
Ông cụ Mộ vì thế đã phát hỏa rất lớn, nhận định trong chuyện này hết thảy là đã có người thiết kế. Ông cụ tuyên bố nếu tra ra người này là ai, nhất định sẽ phải giết ngay người đó cho hả giận.
"Thiếu gia, tôi xem chúng ta vẫn nên cho người bảo vệ tiểu thư Diệu Tinh đi!" Lệ Viêm nói có chút bất an.
"Ừ!" Mộ Sở gật đầu. "Chuyện này anh tới an bài đi!" Mộ Sở nắm quyền, thật đáng chết! Tiêu Lăng Phong kia lại để cho người phụ nữ khác mang thai con của mày! Vậy cũng đừng trách tao không cho mày cơ hội, tao thề, Diệu Tinh sẽ là của tao.
Tiêu Lăng Phong đi tới cửa phòng bệnh, nhìn cánh cửa rộng mở, trong lòng của anh chợt rơi bộp một tiếng. "Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong gọi một tiếng. "Diệu Tinh!" Không nghe được tiếng đáp lại, anh bước một bước dài vọt vào trong phòng. Nhưng mà trong phòng bệnh trống trơn, trong phòng vệ sinh cũng không có người, hơn nữa quần áo bệnh nhân bị ném tán loạn ở trên giường bệnh...
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong vừa gọi vừa chạy ra ngoài. Nhưng cả bác sĩ cùng y tá cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của cô. Vậy Diệu Tinh có thể chạy đi đâu đây? Mộ Sở, chẳng lẽ là hắn sao? Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Mộ Sở, tại sao mày luôn luôn muốn nhảy ra để đối nghịch với tao như vậy! Tiêu Lăng Phong lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Sở, nhưng tiếng chuông điện thoại cũng đang vang lên ở một nơi không xa.
Mộ Sở mang theo Lệ Viêm đi vào phòng bệnh.
"Diệu Tinh." Anh gọi một tiếng, tuy nhiên lại không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh đâu. "Diệu Tinh?" Trong tim của Mộ Sở có chút bất an. Diệu Tinh đã bị một sự kích thích lớn như vậy, lúc này cô không có ở trong phòng bệnh vậy thì đã chạy đi nơi nào?
Tiêu Lăng Phong chạy đến phòng bệnh, một phát kéo Mộ Sở ra: "Diệu Tinh ở nơi nào?"
"Ngày hôm qua chính anh đã chăm sóc cho cô ấy. Anh không cảm thấy cái vấn đề này phải là tôi hỏi anh mới đúng hay sao?” Mộ Sở nhướng mày. "Diệu Tinh đâu rồi? Hay là, vì anh muốn đi chăm sóc cho thanh mai trúc mã của anh đang mang thai, cho nến đã vứt bỏ cô ấy rồi!"
"Liên quan gì đến anh chứ?" Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.
"Dĩ nhiên là chuyện này có liên quan đến tôi chứ!" Mộ Sở xem thường. "Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể đối xử bao dung nhẫn nhịn đối với một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, đã bị người ta chơi hư thúi đi rồi, như vậy được!" Mộ Sở đầy vẻ khó hiểu. "Tôi thật sự rất tò mò. Rốt cuộc cái thai trong bụng của cô ta là của người nào vậy?"
"Anh câm miệng cho tôi!" Không biết bảo vệ cho Đường Nhã Đình, mà chính bản thân anh nhìn Mộ Sở liền phát ghét, anh liều mạng phản bác lại lời của Mộ Sở.
"Hừ!" Mộ Sở hừ lạnh, "Thẹn quá thành giận sao? Anh biết rất rõ ràng cô ta đã cùng Hạ Cẩm Trình hỗn độn ở chung một chỗ, vậy mà anh vẫn còn có thể đi chăm sóc cô ta được. Tôi thật sự bội phục anh đó!"
"Mộ Sở, tôi đây đang cảnh cáo anh lần thứ nhất, chuyện của tôi, anh đừng có nhúng tay vào!" Tiêu Lăng Phong rống giận,
"Tiêu Lăng Phong, tôi cũng cảnh cáo anh một điều, đấu cùng với tôi, có lẽ anh còn có thể, nhưng mà... Không nên đi trêu chọc vào một lực lượng mà anh không thể trêu chọc nổi." Mộ Sở chỉ nói đến đó là dừng. Ám Dạ đột nhiên bị tai nạn, thực sự cũng không khỏi có liên quan đến Tiêu Lăng Phong.
"Tôi vẫn nói câu nói kia, không đấu lại, tôi dù chết cũng nhận. Nhưng mà muốn tôi vứt bỏ để đầu hàng thì đừng có nằm mơ!" Tiêu Lăng Phong chán ghét buông áo Mộ Sở ra. Mộ Sở cũng thuận thế vuốt lại các nếp nhăn.
"Tôi tốt bụng nói câu khuyên bảo, anh không nghe thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong, nếu như anh còn dám vì con tiện nhân Đường Nhã Đình kia mà gây tổn