Hợp Đồng Tình Nhân 2

Tay Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay bác sĩ tay cũng đang phát run. Diệu Tinh cũng giống như Tiêu Lăng Phong lo lắng chờ đợi đáp án của vị bác sĩ.
"... Haiz..." Bác sĩ than nhẹ một tiếng.
"Bác sĩ, sao vậy, mọi người đang hỏi chuyện với ông đó!" Diệu Tinh có chút không thể kiềm chế được nữa, nặng nề hỏi một câu.
"Tình huống như thế nào." Nhìn sắc mặt âm trầm bác sĩ, cảnh sát mở miệng hỏi.
"Thật xin lỗi!" Rốt cục, từ trong miệng bác sĩ cũng đã phun ra ba chữ mà mọi người đều sợ hãi… "Chúng tôi đã cố hết sức rồi!"
"Ông nói bậy!" Diệu Tinh hét lên bén nhọn: "Anh ấy chỉ bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể lại xảy ra chuyện được! Ông gạt người ta, ông gạt người ta!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Từ trong tròng mắt những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
"Người bị thương đã bị mất máu quá nhiều." Bác sĩ trần thuật lại cho mọi người nghe rõ ràng bằng một câu đơn giản.

"Làm sao có thể chứ, bất quá chỉ là bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể mất máu quá nhiều được." Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
Tiêu Lăng Phong chặt chẽ nhìn chằm chằm vào người cảnh sát trẻ tuổi này, ánh mắt giống như muốn giết người vậy. Đối với vấn đề cảnh sát vừa hỏi, hiển nhiên vị bác sĩ kia cũng cảm thấy bất mãn: "Rốt cuộc là anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ đây."
"..."
"Được, chúng tôi đã biết rồi!" Một người cảnh sát khác kéo người cảnh sát trẻ tuổi ra: "Chúng tôi sẽ trở về trong đội để làm báo cáo, đợi đến khi nào công việc điều tra tiến thêm một bước, rất có thể phải cần đến sự giúp đỡ của mọi người." Cảnh sát nói xong những lời nói theo hình thức kia..., anh lại nhìn sang Tiêu Lăng Phong một chút."
Tiêu thiếu gia, về chuyện này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc! Xin ngài bớt đau buồn một chút, chúng tôi sẽ cho điều tra, sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng chắc chắn."
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Đối với những lời mà cảnh sát vừa mới nói kia, Tiêu Lăng Phong không hề để ý đến, mà anh chỉ nhìn về phương hướng phòng cấp cứu...
"Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã gạt người, có phải hay không?" Diệu Tinh không tin hỏi lại: "Bất quá chỉ là vết thương tổn ở chân, anh ấy làm sao có thể lại bị chết được!" Diệu Tinh nghẹn ngào. Tiêu Lăng Phong đã từng bị đạn xuyên thấu thân thể, thiếu chút nữa thì đã chết, vậy mà cũng không có chuyện gì xảy ra."
"Tiểu thư, xin ngài hãy bình tĩnh một chút. Hiện tại cô đang mang thai như vậy, không nên để tâm tình bị kích động." Bác sĩ thuận miệng nói an ủi một câu, "Chuyện đã như vậy, mọi người hãy đối mặt với thực tế đi" Sau đó vị bác sĩ như có điều suy nghĩ, liền nhìn sang Tiêu Lăng Phong một cái, sau đó vị bác sĩ mang theo bác sĩ cùng y tá rời đi.
"Lăng Phong, việc này thật sự không phải là sự bày đặt, có đúng không?" Diệu Tinh hỏi.
Tiêu Lăng Phong đưa tay kéo Diệu Tinh lại, ôm cô vào trong ngực. Tay của anh nắm lại thật chặc, khớp xương nơi đó hằn lên từng đợt màu trắng.
"Là em đã hại chết Liệt rồi, có phải hay không?" Diệu Tinh nghẹn ngào khóc, thân thể run rẩy.
Gió bnee ngoài cửa sổ giờ phút này càng trở nên thêm điên cuồng. Thời điểm Mộ Sở và Lệ Viêm lại chạy tới bệnh viện một lần nữa, thì trời đã rạng sang. Trong hành lang bệnh viện ánh đèn trắng hếu làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá. Nhìn thấy bộ dạng đả kích của Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong giống như bị đánh, Lệ Viêm cũng biết, mọi chuyện đã xong đời.

"Liệt đâu?" Mộ Sở hỏi: "Anh ấy như thế nào?"
Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên. Đây là lần tiên anh nhìn thấy Mộ Sở kích động cùng luống cuống như vậy. "Đi rồi!" Tiêu Lăng Phong khạc ra mấy chữ khô khốc.
"Làm sao có thể chứ !" Mộ Sở kéo Tiêu Lăng Phong qua: "Anh muốn lừa gạt quỷ sao!" Mộ Sở rống to, trải qua nhiều trận vật lộn đọ sức gió tanh mưa máu như vậy, anh ấy cũng không có chuyện, làm sao lần này anh ấy sẽ chết được? Tiêu Lăng Phong, tốt nhất là anh không nên gạt tôi!"
"Bác sĩ nói... anh ấy đã bị mất máu quá nhiều, hơn nữa... trên đầu đạn lại có chất độc."
Oàng – Đầu Mộ Sở nổ ầm một tiếng! Anh nhanh chóng vọt vào trong phòng cấp cứu, bàn tay lạnh như băng đặt lên trên bàn giải phẫu. Lãnh Liệt nằm đó không nhúc nhích, thân thể thật sự đã tái nhợt không còn có một tia huyết sắc.
"Liệt!" Giọng nói của Mộ Sở đầy sự bất an: "Anh…"
"A Sở." Nhìn thấy người anh em của mình ngày xưa, hôm nay đã biến thành một thi thể lạnh băng như vậy, lỗ mũi Lệ Viêm cũng có chút chua xót. Bọn họ cùng nhau trải qua vô số những trận sinh sinh tử tử như vậy, Lãnh Liệt đều kiệt xuất trở lại rất nhanh. Thế nhưng lần này...
"Lãnh Liệt, tôi cần anh, anh có nghe thấy không!" Mộ Sở đột nhiên xông tới một phát túm Lãnh Liệt lên: "Không phải là anh đã đáp ứng với tôi, sẽ tự bảo vệ cho mình thật tốt hay sao? Anh đã nói, anh sẽ trở về Ám Dạ phục mệnh cùng với tôi đó sao! Anh như thế này được coi là cái gì!" Mộ Sở rống to, dùng lực lắc lắc thân thể của Lãnh Liệt đã bắt đầu trở nên lạnh giá.

"A Sở, anh hãy bình tĩnh một chút!" Lệ Viêm đè lại đau nhức trong lòng xuống, nói an ủi Mộ Sở.
"Anh muốn tôi phải tĩnh táo thế nào đây!" Mộ Sở giống như một con dã thú bị thương."Minh, tao giết mày!" Mộ Sở lớn tiếng gào thét...
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Tiêu Lăng Phong nghe thấy tiếng hô của Mộ Sở, anh từ từ nhắm cặp mắt lại, quả đấm càng siết chặc hơn.
Liên tục bị kinh sợ và kích thích, Diệu Tinh đã không chịu nổi nữa, cô liền hôn mê bất tỉnh. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường. Một cước này của Minh, thật quá đủ rồi. Anh muốn chống đỡ đến lúc Mộ Sở ra ngoài, nhưng mà anh đã đánh giá mình quá cao. Sau khi đã kiên trì chờ đợi đến mười mấy giờ như vậy, Tiêu Lăng Phong giống như thật sự đã không có cách nào kiên trì thêm nhiều thời gian hơn nữa.
Mộ Sở từ trong phòng cấp cứu lao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui