Hợp Đồng Tình Nhân 2

Nhìn họng súng đen ngòm, Diệu Tinh nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. Bảo bảo, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con! Diệu Tinh run rẩy, trong lòng thật sự không hề nữa ôm một chút hi vọng nào nữa... Lãnh Liệt muốn chống đỡ mình dậy để bảo vệ Diệu Tinh, nhưng mà hết thảy đều có vẻ như lực bất tòng tâm. Mồ hôi hột từ trên trán của anh lăn xuống. Hèn hạ, Minh vậy mà lại bắn vào tay chân của anh. Lãnh Liệt cau mày bịt lấy miệng vết thương thật chặc.
Nghe thấy tiếng động đạn lên cò. Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Để tay ở trên bụng, xong rồi...
Minh đắc ý nhìn Lãnh Liệt chật vật. Tao mặc cho mày ở đó có lợi hại như thế nào, tao cũng không tin rằng mày như vậy mà vẫn không thể chết. Trên đầu đạn đã được thoa thuốc độc rồi, mày không thể sẽ chết nhanh như vậy, nhưng mà cũng có thể không nhanh chóng gây ra cái chết như vậy, có nghĩa là đòn trí mạng này là quá trình làm cho mày muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không thể...
Cộp cộp cộp... Thính giác nhạy cảm làm cho Minh nghe rõ sau lưng có người đang tới. Thời điểm hắn xoay người nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang liều mạng chạy tới.
"Tới thật vừa lúc." Minh cười. Giải quyết cả ba người cùng một lúc xong xuôi là tao đã có thể rời khỏi thành phố T cái địa phương quỷ quái này rồi. Minh chậm rãi giơ súng lên nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong. Nhìn Tiêu Lăng Phong đang chạy tới đây, hô hấp của Lãnh Liệt gần như đã sắp bị dừng lại. Anh gắng sức nhặt lưỡi dao từ trên đất lên, ném bay về phía Minh. Minh nhanh chóng tránh thoát. Tiêu Lăng Phong cũng mượn cơ hội này đá rơi khẩu sung trong tay Minh xuống. Động tác nhanh đến nỗi làm Minh có chút bị giật mình. Mặc dù hắn bị Lãnh Liệt làm cho phân tâm. Nhưng mà cũng không có lý do gì khiến cho Tiêu Lăng Phong lại có thể nhanh được như vậy chứ! Hắn giơ chân đá về hướng Tiêu Lăng Phong, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại linh hoạt tránh thoát được một lần nữa. Ngược lại khi hắn duỗi chân tới liền bị người kéo chân đi. Bị người khác dùng sức lôi kéo chân, Minh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Hắn cau mày, đè giữ không cho nhúc nhích, tự trách cứ mình đã khinh địch.

Tiêu Lăng Phong có một chút thở gấp, nhìn Lãnh Liệt toàn thân đầy máu, trong ngực của anh cực kỳ buồn bực.
"Mày chính là Minh." Tiêu Lăng Phong trần thuật. "Hãy thả bọn họ ra."
"Mày cảm thấy mày đã biết tao là ai rồi, tao lại có thể thả bọn họ ra được hay sao?" Minh buồn cười: "Đừng có nằm mơ! Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tao sẽ dọn sạch sẽ tất cả lũ chúng mày cùng một lúc, tao sẽ báo thù cho một nhà của thiếu gia."
"Mày nói thật dễ nghe. Lúc Mộ Ngự Thiên rời đi, mày còn không biết ông ấy đã ở nơi nào nữa!" Tiêu Lăng Phong đối đáp nhưng trong long anh có ý nhìn về phía Diệu Tinh. Thân thể của cô có chút phát run, nhìn thấy cô ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, tim của Tiêu Lăng Phong nhéo lại thật chặc đau đớn một hồi. Hiện tại anh không thể để hao phí thời gian nữa rồi, vết thương của Liệt không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. "Con người mày cũng có vẻ tự tin đó chứ, tưởng chừng rằng chính mình có cảm giác đã gia nhập vào hắc đạo thì… nhưng mà... Minh, mày dường như cũng đã bị bỏ quên một điểm, Tiêu Lăng Phong tao tuy nói là một thương nhân. Nhưng mà... Ông nội tao cũng đã từng là người trong giới quân sự, mày cảm thấy chuyện giành giật đối với tao mà nói, thật sự sẽ hoàn toàn xa lạ hay sao?"
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Minh tựa như cũng ý thức được điểm này. Hắn nhìn khẩu súng trên mặt đất, một cước đá về hướng Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong tránh né không kịp, cứng rắn đón lấy một cước này. Minh mượn cơ hội này đưa tay nhặt lên. Mắt thấy Minh sẽ phải nhặt súng lên, nhưng lại sẽ không thể tiếp tục kịp tránh được một cước thoáng qua sau lưng nữa, Minh bị đá ngã nhà xuống trên mặt đất, một giây kế tiếp, Tiêu Lăng Phong cướp được khẩu súng trong tay.
Cạch! Một tiếng động rất nhỏ vang lên, họng súng liền đã chống đỡ ở trên trán Minh. "Hiện tại, là ai dọn dẹp ai đây?" Tiêu Lăng Phong quệt nhanh vết máu ở khóe miệng: "Về sau đừng mong có ý đồ gì với Diệu Tinh, còn nữa, Liệt đã thoát khỏi tổ chức của các người rồi, sẽ không có một chút quan hệ nào với tổ chức của các người nữa!" Tay của Tiêu Lăng Phong có chút dùng sức, kim loại cứng rắn chống đỡ trên đầu Minh, làm đau một mảnh.
Minh ngồi dưới đất, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, nếu như còn có cơ hội một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Lăng Phong có cơ hội bắt được sung như vậy, nhất định sẽ khi Tiêu Lăng Phong xuất hiện thì chỉ sau một giây hắn sẽ liền kết thúc anh.

"Lăng Phong, anh nhanh lên một chút. Liệt sắp không kiên trì nổi nữa rồi!" Diệu Tinh nhìn dáng vẻ thống khổ của Lãnh Liệt, cả trái tim cũng nhéo đau, "Này Liệt, anh không nên có chuyện gì." Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến phát khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng có chút sợ, anh một quyền đánh Minh bất tỉnh, sau đó chạy đến bên người Lãnh Liệt. Trên cánh tay cùng trên đùi của anh mỗi nơi đều có một chỗ vết thương bị đạn bắn. Tiêu Lăng Phong khẩn trương đỡ Lãnh Liệt dậy: "Liệt, anh hãy kiên trì them một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút bất an. Nếu như không phải là anh nhìn thấy xe của Lãnh Liệt nằm ở ven đường, anh thật không dám tưởng tượng đã có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Phong cõng Lãnh Liệt sải bước chạy ra ngoài, Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngã nắm lấy tay của bọn anh chạy theo bên cạnh. Máu trên vết thương của Lãnh Liệt chảy ra vô cùng mau. Quần áo của Tiêu Lăng Phong liền rất bị thấm ướt nhanh liền, nếu còn tiếp tục như vậy thì không được. Tiêu Lăng Phong liền đặt Lãnh Liệt ở trong xe, anh dùng chiếc áo sơ mi của mình băng bó lại thật chặc, ghìm chặt vết thương của Lãnh Liệt.
"Liệt, anh hãy chịu đựng them một chút cho tôi!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, "Anh vẫn còn thiếu tôi một lời giải thích đó! Anh đã lừa gạt chúng tôi lâu như vậy, tại sao có thể ngay cả một câu anh cũng không chịu nói, hả?"
Lãnh Liệt ho nhẹ một tiếng. Anh cười."Làm sao anh cứ lải nhải nói những gì không chính đáng như vậy!"

"Anh hãy nghiêm túc một chút cho tôi." Tiêu Lăng Phong rống to: "Liệt, không phải anh đã nói phải làm cha nuôi cho bảo bảo của tôi đó sao?" Tiêu Lăng Phong vừa lái xe vừa nói: "Không phải là anh đã nói, anh muốn được sống một cuộc sống thật yên bình đó sao! Liệt, cho nên anh nhất định phải chịu đựng!"
Lãnh Liệt suy yếu gật đầu. Đau đớn làm cho anh khó long mà chịu đựng được, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi của anh.
"Liệt!" Diệu Tinh vỗ vỗ lên gương mặt máu me nhầy nhụa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui