Không có chìa khóa để mở cửa nhà, Diệu Tinh ngồi ở ngoài cửa cả đêm. Sáng sớm thời điểm tỉnh lại, Diệu Tinh đột nhiên có cảm giác thật thê lương không thể nào tả nổi. Cô đứng dậy, phủi phủi bụi bậm trên quần áo, sau đó đi đến công ty. Gần tới buổi trưa, Tiêu Lăng Phong từ trong thang máy bước nhanh ra ngoài. Khi nhìn thấy Diệu Tinh, rốt cục anh liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy quần áo cô đang mặc trên người, cặp mắt sắc bén của anh liền tối sầm lại.
"Ngày hôm qua em đi đâu?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Thậm chí ngay cả buổi biểu diễn của Tịch Mạt cũng không đi xem. Phải là chuyện gì đó cực kỳ quan trọng thì mới có thể làm cho cô bất kể, mà bỏ qua Tịch Mạt, người quan trọng nhất trong lòng cô. Đến ngay cả nhà cô cũng không trở về.
"Nhà anh!" Diệu Tinh đáp lại.
Nhà anh, mà không phải nhà của bọn họ. Trong ngực Tiêu Lăng Phong cảm thấy buồn bực một hồi: "Đừng gạt anh."
"Không hề lừa anh!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, vốn dĩ cô không muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, thì cô lại vẫn cảm thấy trong lòng không được thăng bằng.
"Anh đã gọi điện thoại về nhà." Tiêu Lăng Phong chịu đựng sự tức giận. "Gọi cả điện thoại di động cho em, tại sao em lại không chịu nhận, lại còn dám tắt máy! Em có biết alf anh đã lo lắng đến mức nào hay không?"
"Anh lo lắng sao?" Diệu Tinh cười. "Anh lo lắng như thế, tại sao cũng không bỏ được để trở về nhà xem em một chút?" Diệu Tinh nhìn lại Tiêu Lăng Phong. "Em thật sự ở nhà anh. Chỉ có điều là... em ngồi ở ngoài cửa lớn mà thôi." Diệu Tinh nói xong từ từ cúi đầu.
"Em ở ngoài cửa làm cái gì. Nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ!" Tiêu Lăng Phong vừa đau lòng vừa tức giận, hỏi.
"Em bị cướp túi rồi. Tất cả chìa khóa, điện thoại di động, ví tiền, cũng bị mất! Hôm nay đi xe tới đây để đi làm, em phải nhờ bảo vệ ở lầu dưới trả phí giúp cho em!" Diệu Tình bình thản nói, tựa như là đang nói về chuyện của người khác vậy. Cũng chính bởi vì như vậy, Tiêu Lăng Phong mới càng thêm đau lòng.
"Em là heo sao? Tại sao em lại không mượn điện thoại đẻ gọi cho anh chứ?" Tiêu Lăng Phong sau đó ôm Diệu Tinh vào trong ngực."Có bị thương tổn gì hay không? Làm sao em lại không thèm nói cho anh biết!."
"Bở vì em cảm thấy gần đây anh rất bận." Diệu Tinh nhẹ giọng nói.
"Diệu Tinh, emi làm sao vậy?" Nhìn bộ dạng của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đột nhiêncth bất an. "Thật xin lỗi, ngày hôm qua anh thực sự có chuyện rất quan trọng."
"Chuyện quan trọng sao?" Đường Nhã Đình nhập viện rồi. Anh phải ở bệnh viện để chăm só cho cô ấy hay sao? "Không có việc gì hết, thật ra thì anh cũng không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy. Tiêu Lăng Phong, em tự biết mình phân lượng."
Không cần giải thích? "Diệu Tinh em nói như vậy là có ý gì?" Ý của cô muốn nói là cô căn bản không chút quan tâm đến chuyện đó phải không? Còn cái gì gọi là cô biết phân lượng của mình. Chẳng lẽ những việc anh làm vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
"Không có ý gì đâu." Diệu Tinh nén sự chua xót trong lòng xuống, lắc đầu một cái.
"..." Tiêu Lăng Phong còn muốn nói gì, nhưng rốt cục anh vẫn phải không tiếp tục nói về đề tài này nữa."Em có bị thương tổn gì hay không?"
"Không sao hết." Diệu Tinh lắc đầu một cái ngồi xuống. Đứng đã lâu như vậy, chân của cô vẫn còn có chút bị đau .
"Xế chiều cùng đi đến bệnh viện một chút đi!"
Nghe đến từ bệnh viện, Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên. Cái từ ngữ này với cô quá nhạy cảm...
"Tịch Mạt và Hạo Thần đã xảy ra chuyện!" Tiêu Lăng Phong nói qua tay cũng nắm thật chặc thành quyền, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi trở nên hung ác trước nay chưa có.
"Tịch Mạt như thế nào, có bị thương nặng hay không?" Diệu Tinh hỏi vẻ kích động.
"Diệu Tinh. Bình tĩnh một chút!" Tiêu Lăng Phong an ủi, "Yên tâm đi, không sao, chỉ là bị thương một chút thôi." Anh nói an ủi Diệu Tinh.
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong cùng Diệu Tinh vội vã đi vào phòng bệnh thì thấy Bùi Hạo Thần đang ôm lấy Tịch Mạt hôn gắt gao. Một màn như vậy làm cho Diệu Tinh cảm thấy có chút lúng túng. Tiêu Lăng Phong cũng không có quên nói một câu hài hước.
"Chúng ta tới đây không đúng thời điểm rồi!" Anh cười,
Diệu Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Mạt trắng bệch, trong lòng có chút đau đớn, nhưng đồng thời cô cũng ôm có một ít hi vọng. Bùi Hạo Thần đã có thể tất cả đều vì Tịch Mạt như vậy, có phải