Diệu Tinh vẫn nghĩ ngợi về cú điện thoại gọi đến đêm qua. Cái người phụ nữ xa lạ đó nói, Tiêu Lăng Phong hiện đang ở chung một chỗ với người phụ nữ khác. Nhưng mà... Làm sao có thể. Diệu Tinh ngồi ở nơi đó trong lòng đầy bất an. Diệu Tinh nắm thật chặc điện thoại di động. Hi vọng một giây kế tiếp Tiêu Lăng Phong sẽ gọi điện thoại tới đây. Nhưng là... Sự thật chứng minh, anh không hề gọi điện thoại, ngay cả ở công ty cũng không có...
"Trình Diệu Tinh, mày không nên suy nghĩ bậy bạ, mày phải tin tưởng ở anh ấy. Không...
Sau khi bị ý nghĩ của chính mình hù dọa, lập tức ngay sau đó cô liền tự cải chính. Tiêu Lăng Phong đang ở chung một chỗ với người nào là quyền tự do của anh ấy. Một suy nghĩ thoáng qua như vậy trong cô, khiến trong lòng của cô thấy hung hăng đau đớn một hồi, đưa tay ngăn chận trên ngực. Diệu Tinh nhắm mắt lại, Trình Diệu Tinh, mày thật hết thuốc chữa...
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong một mực trong phòng bệnh chờ Đường Nhã Đình tỉnh lại, đã qua cấp cứu khoảng năm sáu giờ rồi, nhưng mà Đường Nhã Đình vẫn luôn hôn mê như vậy.
"Nhã Đình, cô hãy tỉnh lại đi!" Tiêu Lăng Phong nói một câu vẻ đầy bất an, cầm lấy bàn tay tái nhợt của Đường Nhã Đình: " Làm sao mà cô lại ngu như vậy kia chứ! Nhã Đình, tôi căn bản không đáng giá để cô vì tôi mà làm như vậy!"
Trong lòng Đường Nhã Đình chợt run lên một cái. Tiêu Lăng Phong thật sự áy náy, trong lòng đau đớn. Xem ra lời của Dương Nhược Thi không phải là không có đạo lý, không có ai có thể tuyệt tình đối với người đã liều lĩnh vì mình! Lăng Phong, như thế này có phải là anh đang quan tâm đến em đúng không...
Ngón tay Đường Nhã Đình bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích. Cô mở mắt ra. Nhìn thấy Đường Nhã Đình đã tỉnh lại, Tiêu Lăng Phong rốt cục thở phào nhẹ nhõm: " Nhã Đình, rốt cục cô cũng đã tỉnh, cô làm tôi sợ muốn chết. Có biết hay không?" Anh nói xong liền thò người ra ôm lấy cô: "Về sau cô không cần phải ngu ngốc như vậy, có biết hay không? Không có gì quan trọng hơn danh tiếng của mình!" Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng run lên mãnh liệt. Diệu Tinh cũng đã từng nói những lời như vậy. Một đêm nay anh không trở về nhà, không biết cô có lo lắng hay không...
"Lăng Phong, em không hối hận!" Đường Nhã Đình yếu ớt nói: "Nếu như thời gian có thể đảo ngược lại, em cũng vẫn vậy, sẽ làm như cũ, không..." Cô nói xong lắc đầu một cái: "Lăng Phong, nếu như thời gian có thể đảo ngược lại, em sẽ vẫn làm một cô gái biết điều như vậy!"
Bởi vì lời nói này của Đường Nhã Đình mà trái tim của Tiêu Lăng Phong chợt run rẩy. "Nhã Đình, cô không nên suy nghĩ bậy bạ nữa. Trên người cô còn đang bị thương. Hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình thấy Tiêu Lăng Phong đứng dậy liền đưa tay kéo anh lại: "Anh muốn đi sao?" Đường Nhã Đình hỏi vẻ đáng thương.
“Nghỉ đi cho khỏe. Tôi về công ty xem một chút, tối muộn một chút tôi sẽ lại tới thăm cô!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ, "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt!" Sau đó Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Đường Nhã Đình rồi đi ra ngoài.
Đường Nhã Đình nằm ở trên giường bệnh, nhìn bóng dáng của Tiêu Lăng Phong biến mất ở cửa, cô cắn cắn đôi môi. Lăng Phong, anh thực sự vẫn không có cách nào tuyệt tình hoàn toàn đối với em được đâu! Nếu anh đã cho em hi vọng, vậy thì cũng đừng để cho em phải thất vọng, có được hay không...
Tiêu Lăng Phong nhìn vào điện thoại di động, trên đó báo các cuộc gọi nhỡ gần như kín cả màn hình điện thoại, thời gian kéo dài đến rạng sáng. Trong lòng anh hung hăng co rút đau đớn một hồi. Đã trễ như vậy, Diệu Tinh vẫn còn đang chờ anh sao! Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt tay lái. Anh cho xe chạy thật nhanh về nhà. Về đến nhà, anh tắm rửa trong trong ngoài ngoài một hồi thật sạch sẽ, vứt bỏ áo khoác đã nhuốm máu.
Thời điểm trở lại công ty, Diệu Tinh đang nằm bất động ở trên bàn, anh từ từ đi tới mới phát hiện ra là cô đã ngủ rồi.
"Cô gái ngốc này, đến tột cùng là em đã đợi bao nhiêu lâu rồi." Anh đau lòng nỉ non, nhẹ