Trong góc phòng của tiệm cà phê. Đường Nhã Đình lại thất bại một lần nữa gần như làm cho cô sắp phát điên. Dương Nhược Thi ngồi ở một bên, miễn cưỡng đè xuống sự chán ghét trong lòng. Đúng là loại đầu heo, không biết là cô ta muốn Hạ Cẩm Trình cưỡng dâm Trình Diệu Tinh, hay là tìm Hạ Cẩm Trình lên trên cô ta nữa.
"Được rồi! Đừng nóng giận nữa!" Dương Nhược Thi vỗ vỗ vào tay Đường Nhã Đình: "Cậu bây giờ không thể kích động, sau này chẳng phải vẫn còn có cơ hội hay sao! Bình tĩnh lại một chút, sau sự kiện kia cậu đã uống thuốc rồi chứ?" Dương Nhược Thi mỉm cười, nhưng cũng vẫn tiếp tục xoáy vào vết sẹo cũ của Đường Nhã Đình. Cô vẫn nhớ sau vụ tai nạn xe cộ ba năm trước đây, Đường Nhã Đình rất khó mà mang thai được nữa. Mặc dù chuyện này là do cô ta tự tìm, nhưng mà một người vốn cực đoan như cô ta nhất định sẽ đổ tất cả trách nhiệm tới trên người Trình Diệu Tinh.
Uống thuốc? Có cần thiết sao! Trình Diệu Tinh, Hạ Cẩm Trình còn có Mộ Thần, tất cả đều là do các người làm hại. Đường Nhã Đình hung hăng nắm tay lại thành quyền A! Thật đê tiện! Hạ Cẩm Trình, anh quả thật là một người tàn nhẫn và độc ác...
"Cậu cũng không cần quá để ý đâu, Nhã Đình, dù sao cũng không có ai biết. Cậu không nói, thì sẽ không có chuyện gì."
"Hừ..." Video của tớ cũng đã bị lộ ra ngoài rồi, chẳng lẽ tớ lại còn cần phải quan tâm đến lần này nữa sao! Tiêu Lăng Phong cũng đã không thèm để ý đến, vậy thì cô còn có lý do gì để quan tâm nữa chứ!
Dương Nhược Thi nhếch lông mày lên dương dương tự đắc, quả nhiên, cô đã bắt đầu tự giận mình rồi hả! Cho dù là như vậy, tạm thời cũng đừng mong tôi sẽ buông tha cho cô nhé... Hiện giờ cô vẫn có một chút giá trị lợi dụng...
Rời khỏi quán cà phê, hai người liền đi về hướng xe của mình. Tiếp sau đó cả hai trước sau rời đi. Lãnh Liệt chậm rãi từ bên cửa hông ló ra.
A... Quả nhiên, hiện tại các người đã cấu kết với nhau làm việc xấu. Anh vuốt vuốt lưỡi dao trong tay. Đường Nhã Đình, đêm đó cô vẫn còn hưởng thụ thoải mái như thế! Anh cười khẽ. Cho cô một lần giáo huấn như vậy… Hiện giờ còn một người chính là cô, Dương Nhược Thi, đừng có để cho tôi bắt được điểm yếu của cô... Anh nói xong chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
"Tôi là Lãnh Liệt, điều tra cho tôi một chút, tất cả tài liệu của người phụ nữ hiện đang ở bên cạnh Thiếu chủ!" Lãnh Liệt nói xong cúp điện thoại. Sao cô lại đúng lúc quen biết cả Mộ Thần và Diệu Tinh như vậy, sao lại đúng lúc ... ở nước ngoài cô lại cứu được Mộ Sở, người giống hệt với Mộ Thần như vậy... Chuyện này, thật đúng là càng chơi càng ngày càng thấy thú vị...
** phân * cắt tuyến **
Diệu Tinh đi cùng với Tiêu Lăng Phong từ trong nhà ra ngoài. Mấy ngày hôm nay, hai người cùng nhau đi ra đi vào như vậy, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào. Trong công ty cũng sớm đã truyền đi những lời nói bóng nói gió, nhưng mà đối với hết thảy những chuyện này, Tiêu Lăng Phong tựa hồ cũng không có một chút ý tứ chán ghét nào. Có lúc gặp phải những người già ở trong khu biệt thự, mấy người bọn họ còn có thể cười nói: Cô gái à, đây là chồng của cháu sao, thật là rất biết chăm sóc đấy!. Đối với sự hiểu lầm như vậy, Tiêu Lăng Phong tựa như rất thích được đáp lại: "Bà ơi, cô ấy vẫn còn chưa đồng ý gả cho cháu đâu ạ!" Tiêu Lăng Phong “Giải thích” nghe rất “vô tội”.
"Cô gái này, một chàng trai tốt như vậy, cháu cần phải biết quý trọng nhiều hơn mới được!" Bà cụ nhắc nhở vẻ đầy thiện ý. Diệu Tinh thật sự cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Cô không phải là không thích cảm giác như thế, chỉ là đối với loại biến chuyển nhanh chóng như vậy, trong lòng Diệu Tinh vẫn có chút khó chịu như cũ. Cô vẫn thấy áy náy, cảm thấy thật có lỗi với Mộ Thần, cô cảm thấy chán ghét mình. Cô đã cùng với Tiêu Lăng Phong rồi, nhưng mà trong lòng lại nghĩ tới người đàn ông khác.
"Sáng sớm làm sao mà lại đã thất thần như vậy?" Tiêu Lăng Phong nhíu lông mày lại, giúp Diệu Tinh thắt lại giây an toàn. "Mệt mỏi sao?" Anh hỏi một câu mang hai ý nghĩa.
"Anh..." Diệu Tinh nổi đóa.
"Em đỏ mặt cái gì, anh đang hỏi có phải gần đây công việc của em quá bận rộn hay không!" Tiêu Lăng Phong đắc ý cười nhẹ: "Hay là... lúc này em đang muốn... Hả?" Ha ha... Anh cười nhẹ.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh giận đến giậm chân.
"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa!" Tiêu Lăng Phong làm tư thế giơ tay đầu hàng trạng, sau đó nổ máy xe.
Đi theo xe của bọn họ lái ra khỏi khu biệt thự, một chiếc xe xa hoa, màu đen cũng khởi động chậm rãi đi theo. Dọc theo đường đi, chiếc xe nọ vẫn đi theo sau xe của Tiêu Lăng Phong, nhìn Tiêu Lăng Phong dừng xe đi xuống mua đồ ăn, nhìn động tác của anh giống như đang làm ảo thuật rút ra một cành hoa. Dienddanlequuydon, Nhìn thấy sự vui mừng lẫn sự ngọt ngào trong mắt Diệu Tinh. Nhìn Tiêu Lăng Phong chỉ chỉ lên gò má của mình, sau đó Diệu Tinh lại thật sự hôn lên trên đó...
Lách cách... Tiếng khớp xương cọ sát vào nhau truyền đến, Mộ Sở vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh trước mặt, một màn hạnh phúc, ngọt ngào kia làm cho ánh mắt của anh đỏ lên bởi vì sự đố kỵ. Đã liên tục mấy ngày nay, Mộ Sở luôn vẫn đi phía sau bọn họ, mặc dù anh biết rất rõ ràng sẽ nhìn thấy cái gì, biết rất rõ ràng sẽ đau lòng, nhưng mà... anh vẫn không thể khống chế được bản thân mình.
"Diệu Diệu, anh thật sự đã làm cho em chán ghét đến như vậy, có phải hay không, có phải cả đời này em sẽ không thể nào tha thứ cho anh nữa, đúng không!" Anh nỉ non nghe đầy thống khổ. Thật xin lỗi, anh thật sự không nghĩ muốn làm thương tổn tới em, không phải như vậy...
Tay cầm mở cửa xe bị chặn lại. Cốc cốc cốc. Đột nhiên có người gõ lên cửa sổ thủy tinh của xe một cái, Mộ Sở quay đầu sang nhìn. Bên ngoài cửa xe là không phải là ai khác, chính là Lệ Viêm.
"Làm sao anh lại tới đây, không phải tôi đã nói với anh rằng không phải đi theo tôi hay sao?" Mộ Sở có chút căm tức. "Thế nào, ông nội lại muốn anh tới đi theo tôi phải không?"
"A Sở, làm sao anh có thể