Trong biệt thự. Diệu Tinh luống cuống tay chân giúp Tiêu Lăng Phong xử lý vết thương. Nhìn vết thương thật sâu trong lòng bàn tay của anh, cô thật sự không sao khống chế được nước mắt từ trong mắt cứ chảy ra.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên."Từ nay về sau anh không nên như vậy nữa có được hay không? Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?"
"Vậy còn em thì sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Chẳng phải là em cũng đã liều lĩnh bảo vệ cho anh đó sao? Khi đó ở trong lòng em nghĩ muốn cái gì? Đó là phản xạ của loại phản ứng có điều kiện chăng?"
"!" Diệu Tinh thoáng lặng người đi. Cô thực sự không hề nghĩ đến thứ gì cả, chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia xông lại, cô trước phải bảo vệ cho Tiêu Lăng Phong, không muốn anh phải bị một chút thương tổn
"Em rõ ràng là đã hành động vì anh như vậy! Diệu Tinh, muốn em thừa nhận điều đó thật sự có khó khăn đến như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong nâng gương mặt của Diệu Tinh: "Em hãy dũng cảm đối diện đối với cảm giác trong lòng mình đi, có được hay không?"
Nhìn sự dịu dàng trong mắt Tiêu Lăng Phong đan xen cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Diệu Tinh mím môi lại, giống như là một đứa bé bị uất ức gì điều đó vậy.
"Về sau gặp phải những chuyện như vậy, em không nên làm như vậy, có được hay không? Diệu Tinh, anh không muốn em phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào!" Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: "Diệu Tinh, anh yêu em!" Không chỉ một lần anh đã sạt qua vai của Tử Thần, anh không muốn ở bỏ qua cơ hội lần này, nếu như anh bỏ lỡ…Anh thật không biết mình còn có cơ hội để nói ra nữa hay không.
Diệu Tinh hoàn toàn sửng sốt, cô vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ vừa mới rồi, lại bị những lời nói cả kinh này của Tiêu Lăng Phong làm cho nói không ra lời.
"Em cũng thử yêu anh, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi, chậm rãi hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh, từng chút từng chút đi theo những giọt nước mắt của cô, sau đó khẽ hôn lên đôi môi của cô. Thân thể Diệu Tinh khẽ run lên một cái, nhưng cô cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra…
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Diệu Tinh, giống như là anh đang ôm một con búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ vậy, chỉ sợ không cẩn thận bị va chạm sẽ làm vỡ mất cô. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng chưa từng bao giờ cảm thấy cự ly giữa hai người lại gần nhau đến như vậy! Cho tới bây giờ anh cũng cảm thấy mình lại hạnh phúc như vậy! Giờ phút này, tựa như bao nhiêu những thống khổ, mệt mỏi lẫn áp lực nặng nề chất chứa trong lòng anh lâu nay cũng đã biến mất toàn bộ không còn thấy đâu nữa.
Loại êm ái giống như lông chim thế này, làm cho Diệu Tinh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn kia của Tiêu Lăng Phong. Tựa như là bởi vì sự đáp lại kia của Diệu Tinh, trong nháy mắt nhịp tim của Tiêu Lăng Phong như ngừng lại một chút. Diệu Tinh, cứ giữ cho chúng ta vẫn tiếp tục như thế này có được hay không?
Tiêu Lăng Phong hôn môi Diệu Tinh, bàn tay chậm rãi kéo vạt áo Diệu Tinh lên.
"Không muốn" Diệu Tinh bắt được bàn tay của Tiêu Lăng Phong. Hô hấp của cô có chút dồn dập. Trong tròng mắt vẫn còn mịt mờ những giọt nước mắt kia có một chút kinh hoảng lộ ra: "Tôi… "
Sự sợ hãi trong mắt Diệu Tinh khiến trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói. Anh biết hết thảy đều bởi vì trong quá khứ, anh đã gây ra tổn thương quá sâu cho Diệu Tinh.
"Diệu Tinh, đừng sợ, anh bảo đảm, nếu không được sự cho phép của em, anh sẽ không bắt nạt em!" Tiêu Lăng Phong hòa nhã nói xong, sau đó liền cởi quần áo nhuốm máu của Diệu Tinh ra: "Em đi ngủ đi, anh đi tắm." Thân thể của anh có chút khô nóng.
"Anh chớ có lộn xộn." Diệu Tinh kéo Tiêu Lăng Phong đứng dậy: "Trên người của anh đang bị thương tích, không thể để dính nước." Cô đưa tay lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong lại, lại buông ra giống như là bị chạm phải điện vậy.
"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng!" Tiêu Lăng Phong cười đến đặc biệt dịu dàng, sau đó chậm rãi cởi áo sơ mi ra đặt ở trên ghế sa lon, xoay người sang chỗ khác. Diệu Tinh nhìn thấy vết sẹo sau lưng Tiêu Lăng Phong kia. Lại nhớ đến cái đêm mưa hôm đó, Tiêu Lăng Phong đã liều lĩnh bảo vệ cô, ngực dường như đã bị xé ra một vết thương. Lãnh Phong đi ào ào vào bên trong, Diệu Tinh che miệng lại thật chặc, chỉ sợ mình bật khóc thành tiếng.
Tựa như là nhận thấy được sự khác thường của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong dừng bước, nhưng mà không đợi anh xoay người lại, Diệu Tinh đã tiến lên ôm lấy anh.
"Tiêu Lăng Phong "
"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong không hiểu, anh khẽ quay đầu lại, lại chỉ có thể nhìn thấy Diệu Tinh đỉnh đầu. "Diệu Tinh?" Anh có thể rất khẳng định mình không hề làm gì sai, thế nhưng mà tại sao cô lại khóc.
"Làm sao anh lại ngu như vậy, anh có biết tánh mạng con người chỉ có một mà thôi, hay không?" Diệu Tinh bề ngoài nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng dính vào trên lưng Tiêu Lăng Phong. Viên đạn này thiếu chút nữa đã đoạt đi tính mạng của Tiêu Lăng Phong. Chỉ nhìn vết sẹo kia, Diệu Tinh sợ đến phát run khi nhớ đến đêm mưa ngày hôm ấy!
Trên lưng anh chính là cái dấu đạn bắn kia, Diệu Tinh nhắm mắt lại, chậm rãi đặt một nụ hôn lên nơi nào đó của người đó.
Nụ hôn vừa đặt xuống. sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Tay cũng lập tức nắm chặt lại chung một chỗ
"Cũng là bởi vì biết sinh mạng chỉ có một lần, cho nên anh mới không muốn mình phải hối hận." Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Diệu Tinh