Hợp Đồng Tình Nhân 2

Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bị hộc máu, Diệu Tinh nhất thời hoảng hồn. "Tiêu Lăng Phong..." Tay Diệu Tinh run rẩy, cô thử thăm dò lại lau khóe miệng cho Tiêu Lăng Phong, bật khóc đầy bất lực. Cô nắm thật chặc tay Tiêu Lăng Phong: "Anh không nên có chuyện..." Diệu Tinh run rẩy. Màu máu đỏ tươi làm thật sâu trong trái tim Diệu Tinh cũng thấy đau nhói. Cô bất lực lau khóe miệng Tiêu Lăng Phong, "Tiêu Lăng Phong..."
Tiêu Lăng Phong nhìn bộ dạng hốt hoảng của Diệu Tinh, nở nụ cười đầy vẻ bất lực, sờ sờ máu ở trên khóe miệng: "Anh không sao đâu, mới vừa rồi là do đã cắn rách mất đầu lưỡi thôi!" Tiêu Lăng Phong mệt mỏi nói giải thích, sau đó vui mừng nhìn nhìn sang chiếc xe kia, hoàn hảo phanh xe của chiếc xe kia đủ bén nhạy, nếu không... "Diệu Tinh, may quá, em không bị sao!" Anh thở phào nhẹ nhõm. Vật kia, đối với em thật sự quan trọng đến như vậy sao?
Nghe những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., nước mắt Diệu Tinh chảy ra nhiều hơn: "Tại sao anh phải làm như vậy?" Cô nghẹn ngào. "Anh là đồ ngu ngốc có phải hay không!" Cô tức giận liền mắng to.
"Cho tới bây giờ, bình thường anh cũng vẫn luôn như vậy mà!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Diệu Tinh. Anh luôn chỉ có một ý nghĩ nhớ đến những chuyện về em mà thôi, cho dù là anh chết... anh cũng không muốn em bị thương!"

"Anh đúng là có tật xấu mà!" Diệu Tinh giận đến mắng to. "Tiêu Lăng Phong, như vậy có đáng giá không?" Cô đau lòng nhìn vết thương trên mặt Tiêu Lăng Phong.
"Diệu Tinh, em có biết không? Em hỏi anh như vậy còn không bằng bỏ lại anh không thèm quan tâm!" Trong giọng nói của Tiêu Lăng Phong mang theo một chút đau đớn. "Anh làm nhiều như vậy, anh cũng không hy vọng xa vời sẽ làm cho em cảm động. Nhưng mà, anh cũng xin em không nên hỏi anh một vấn đề khiến cho người ta bị đả thương như vậy được không?"
Diệu Tinh cúi đầu khóc sụt sùi, hai người không quan tâm đến việc ngồi ở giữa đường như vậy là một cảnh tượng đặc biệt đến cỡ nào, chẳng qua bọn họ cứ nhìn lẫn nhau...
Mộ Sở đứng ở ven đường, nhìn Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong như vậy, âm thanh lách cách từ trong ngón tay nắm chặc kia phát ra. Chỉ thiếu chút nữa là anh đã hại chết Diệu Tinh rồi. Lần này anh lại cho Tiêu Lăng Phong thêm một cơ hội biểu hiện bản thân rồi. Nhìn vẻ mặt vừa sợ vừa đau lòng kia của Diệu Tinh, là anh biết, anh thật sự đã hoàn toàn đẩy Diệu Tinh tới bên người Tiêu Lăng Phong rồi. Ngay cả vị trí của anh trai anh ở trong lòng Diệu Tinh cũng... Hít sâu một hơi, Mộ Sở liếc mắt nhìn chiếc màu đen dừng ở cách đó không xa... Một nụ cười khổ sở tràn ra ở bờ môi.

Ông nội... Lần này ông đã hài lòng chưa? Minh, anh còn có lý do gì để tổn thương Diệu Tinh nữa đây... Từ từ xoay người, Mộ Sở nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay út, Diệu Tinh, lần này, tôi thật sự không phải là cố ý nghĩ muốn thương tổn đến em. Chỉ có khi em hận tôi, cách xa tôi, thì em mới có thể được bình an...
Từng hổi từng hồi còi xe vang lên không nén nhịn được tựa như cũng không thể quấy nhiễu đến hai người đang ngồi ở giữa đường cái kia. Như hiểu rõ hai người, bọn họ rối rít đi vòng, sau đó nhô đầu ra mắng to "Bệnh thần kinh!”
"Thật xin lỗi!" Diệu Tinh cúi đầu, cô thật không hề nghĩ tới nhiều như vậy. Cô chỉ là quá để ý đến vật này. Ngoại trừ hồi ức, thì vẻn vẹn đây là thứ mà Mộ Thần đã để lại cho cô. Cô không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, càng không có nghĩ tới sẽ chuyện này đã suýt nữa làm cho Tiêu Lăng Phong cũng gặp phải nguy hiểm...
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh cứ như vậy mà xông lại chứ, như vậy sẽ gặp phải nguy hiểm đó, anh có biết hay không? Nếu là như anh mà có chuyện, em phải làm sao..." Diệu Tinh khóc hu hu. Tiêu Lăng Phong khẽ run người lên một cái. Anh biết, câu nói cuối cùng kia của Diệu Tinh, như cũ chỉ là cô vô ý thức mà nói ra thôi. Hoặc giả, cô đang nói ra cái gì chính mình cũng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui