Hợp Đồng Tình Nhân 2

"Anh nói gì?" Mộ Sở đột nhiên đứng lên. Thân thể đụng vào cái bàn. Nước ở trong chén liền bị trào ra ngoài, vẩy vào trên mặt bàn. Nước trong chén sóng sánh hồi lâu, mới từ từ dừng lại...
Lệ Viêm cẩn thận nhìn thoáng qua Mộ Sở. Biết rõ chuyện như vậy sẽ làm cho Mộ Sở nổi giận, nhưng mà nếu không nói ra chuyện này, thì e rằng chuyện sẽ trở nên phiền toái hơn.
Mộ Sở nắm tay thành quyền thật chặc. Không nghĩ tới ông nội thật nhanh như vậy liền đã động thủ. Lại còn phái Minh tới đây. Ông nội, ông làm như vậy chẳng phải là hiện tại đã ép cháu rồi hay sao?
"Nhắc nhở Liệt cẩn thận một chút." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mộ Sở dặn dò lại một lời. Minh và Lãnh Liệt thường hay bất hòa, lần này Minh lại hướng về phía Tiêu Lăng Phong mà tới đây, như vậy Lãnh Liệt tất sẽ không bàng quan đứng nhìn như vậy, mà Minh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội lần này...
"Nhưng mà..." Lệ Viêm định nói lại thôi.

"Anh chỉ cần đi làm chuyện này cho tốt là được!" Mộ Sở không vui cau mày. Anh đương nhiên biết ý tứ Lệ Viêm ám chỉ đến Diệu Tinh. Nhưng mà về phía Diệu Tinh nào có đến phiên anh đi quan tâm và bảo vệ. Vệ sĩ nhà họ Tiêu đang bảo vệ tầng tầng lớp lớp như vậy, Tiêu Lăng Phong bất kể là bận rộn công việc nhiều thế nào, có mệt mỏi đến thế nào, buổi tối nhất định cũng sẽ đi đến bệnh viện để chăm sóc cho Diệu Tinh. Ánh mắt Mộ Sở căm hận nhìn lướt qua bàn chân mình một cái, sau đó tức giận một cước đá ngả lăn cái ghế bên chân. Ở trước mộ của Mộ Thần, cô vừa than thở khóc lóc kể lể, vừa cắt cổ tay, vừa nói mình yêu Mộ Thần thế nào, nhưng mà vừa xoay người đi cô liền có thể tựa vào trong ngực người khác rồi.
Trình Diệu Tinh, từ nay về sau, nếu như cô nghĩ muốn mình sẽ nhu nhược và dối trá vậy thì cứ đi gặp quỷ đi. Tôi sẽ không mềm lòng nữa. Cũng sẽ không ở đó mà động tâm đối với cô nữa. Mộ Sở nắm ngín tay lại thành quyền, xoay người xoải bước đi ra ngoài. Tấm hình ở trong tay của anh chụp đúng cảnh hai người bọn họ đang hôn nhau ở trong phòng bệnh.
Lệ Viêm lặng lẽ than thở một tiếng. Trình Diệu Tinh, Thiếu chủ hiện tại đang nổi nóng, tại sao cô lại luôn cứ phải làm ra những chuyện chọc giận đến ngài ấy như vậy...
Bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh ở lại mấy ngày, Diệu Tinh cảm giác mình đã sắp mốc meo lên rồi. Cũng đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời đầy đủ như vậy. Diệu Tinh ngồi xuống ở trên ghế. Nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, cảm nhận cảm giác ấm áp đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng được trải qua...
Một cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua, sợi tóc của cô nhẹ nhàng lay động. Xa xa nhìn thấy một màn này, đủ để khiến cho người khác kinh ngạc đến ngây người. Cô gái rất đẹp, rất an tĩnh, trên mặt mang một nụ cười rất nhẹ rất nhạt, gần như không cách nào nắm bắt được nụ cười đó...
Mộ Sở đi vào bệnh viện. Qua một thời gian lâu như vậy, rốt cục anh cũng đợi được đến lúc Diệu Tinh đi ra khỏi phòng bệnh. Bất quá mới chỉ ngắn ngủn mấy ngày, vậy mà không ngờ Diệu Tinh lại gầy gò nhiều đến như vậy. Trái tim anh đau đớn kịch liệt mà dồn dập. Đứng ở nơi đó một hồi lâu Mộ Sở mới đè nén được sự khó chịu trong lòng mình xuống, tiến lên đến gần Diệu Tinh.
"Các người có thể để cho tôi ngồi yên lặng một mình ở nơi này một lúc hay không?" Diệu Tinh căm tức hỏi. Rõ ràng một câu nói này nên nói ra với sự tức giận, nhưng mà lại bị Diệu Tinh biểu hiện ra mang vẻ hết sức mệt mỏi. Cô cho là Tiêu Lăng Phong đã lại vừa phái người tới đây với cô. Cô thực sự cũng đã chịu đựng đủ rồi.
"Xem ra Tiêu Lăng Phong đã bảo vệ cho cô thật sự là rất nghiêm mật!" Mộ Sở giễu cợt cười lên một tiếng, "Anh ta quả nhiên là rất coi trọng cô. Xem ra, biểu hiện của cô chắc phải là đã làm cho anh cực kỳ hài lòng." Mộ Sở giễu cợt nghe cực kỳ cay nghiệt.

Nghe giong nói có vẻ không đúng lắm, chân mày của Diệu Tinh khẽ nhíu lại, mở mắt ra. Thời điểm nhìn thấy là Mộ Sở, thân thể của cô rõ ràng bị chấn động. Theo bản năng bàn tay của cô buông xuống, nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của bệnh nhân. Mộ Sở, tại sao anh ta lại ở chỗ này... Lời nói kia của anh ta là có ý gì? Biểu hiện? Hài lòng? Ha ha... Chẳng lẽ ở trong suy nghĩ của bọn họ, cô thật sự lại là một người không chịu nổi như vậy hay sao? Diệu Tinh tựa như cũng thật cực kỳ sợ câu nói mang đầy sự nhục mạ kia của Mộ Sở..., nhìn gương mặt này, cô có cảm giác tựa như nghe thấy Mộ Thần đang nói những lời nhục mạ khiến cô phải thống khổ vậy...
Mộ Sở nhìn ở trong mắt Diệu Tinh liền cảm thấy đầy sự bất an, nhưng anh vẫn không có làm ra phản ứng. Anh nói với mình, không muốn còn có bất kỳ cảm giác gì đối với Diệu Tinh nữa, không thể còn có ý nghĩ không đành lòng đối với cô nữa.
"Làm sao anh lại ở nơi này?" Diệu Tinh hỏi, theo bản năng cô lập tức hơi co người lại lui về phía sau một chút. Giờ phút này, nhìn Mộ Sở, cô thật cảm thấy từ trong lòng mình ra đến bên ngoài cực kỳ sợ hãi. Cô thật sự rất sợ ánh mắt lạnh lùng lẫn những ngôn ngữ lạnh như băng của anh...
"Thế nào? Nhìn thấy tôi em rất khiếp sợ sao?" Đấu tranh trong lòng anh kết thúc, Mộ Sở triển khai bước chân tới gần: "Hay là, em nhìn thấy tôi lại có chút sợ hãi... là do em áy náy vì đã hại chết Mộ Thần?" Giọng nói của Mộ Sở nhẹ nhàng, nhưng lại đặc biệt lạnh như băng. "Em ngủ không được ngon giấc có phải không? Khi em hàng đêm tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, thì lúc đó có phải là Mộ Thần lại đang đi vào trong giấc mộng của em hay không?"
Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Mộ Sở, ánh mắt của Mộ Sở đầy sự khắc nghiệt, câu hỏi cực kỳ chanh chua. Mộ Sở cũng giống như Tiêu Lăng Phong, vĩnh viễn đều biết, muốn cô đau thì phải làm thế nào. Diệu Tinh khổ sở thoáng nở nụ cười: "Đúng vậy đó, mỗi ngày tôi đều mơ thấy Mộ Thần, mơ thấy anh ấy hỏi tôi tại sao lại phản bội anh ấy, tại sao tôi lại biến thành như vậy..." Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, sau đó cắn cắn đôi môi.
"Cho nên mới nói, cô không muốn làm chuyện xấu." Mộ Sở nhíu mi lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệu Tinh nói giễu cợt."Chậc chậc, sắc mặt thật khó nhìn." Mộ Sở hơi nâng nhẹ chiếc cằm của Diệu Tinh lên. Nghĩ đến những tấm hình kia, Mộ Sở chợt cười, anh nắm quả đấm thật chặc: "Tiêu Lăng Phong thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, em cũng đã đến mức như vậy rồi. Anh ta lại còn có thể hăng hái như vậy..."

"Cho tới bây giờ tôi cũng mới biết, hóa ra anh là một người có tư tưởng bẩn thỉu đến như vậy." Diệu Tinh nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
"Rốt cuộc là em bẩn hay là tôi bẩn?" Mộ Sở nhíu mi lại.
"Đúng vậy,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận