Hợp Đồng Tình Nhân 2

Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh nghiêng ngã lảo đảo chạy vào bệnh viện. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy Diệu Tinh lại nhẹ như vậy! Ôm cô vào trong ngực, anh cảm thấy cô giống như tùy thời cũng có thể sẽ bị một trận gió thổi đi mất. Nơi khóe miệng của cô vẫn còn treo móc vết máu, sự việc đến tột cùng là dạng gì mà lại có thể có thể làm kích thích Diệu Tinh đến mức ho ra máu như vậy? Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt quả đấm, anh cố gắng đè cơn tức giận trong lòng xuống, phát hiện ở đây không có gì quan trọng hơn so sinh mệnh Diệu Tinh.
" Trình Diệu Tinh, em mở mắt ra nhìn anh một chút! Anh không cho em có chuyện, em có nghe thấy không vậy?" Tiêu Lăng Phong rống to lên một tiếng, nghe như đang ra lệnh, sau đó anh ôm thật chặc Diệu Tinh vào trong ngực mình.
Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, suy yếu, dường như ngay cả hô hấp cũng như đã sắp dừng lại, vô luận Tiêu Lăng Phong có nói gì, cô cũng không có một chút phản ứng nào. Hình như là cô thật sự cực kỳ mệt mỏi, phảng phất thật sự muốn dùng cái chết để tự giải thoát mình vậy!
"Diệu Tinh. Anh không cho phép em có chuyện, anh sẽ không muốn em có chuyện." Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, tăng nhanh bước chân.

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong lo lắng chờ ở bên ngoài, hết lần này tới lần khác, anh đã đe dọa làm hại đến sinh mạng Diệu Tinh. Anh hung hăng trách cứ mình. Tại sao anh lại làm ra chuyện như vậy đối với Diệu Tinh! Anh biết rất rõ ràng rằng cô là một người yếu ớt như vậy, nhưng mà anh lại bởi vì sự tức giận trong lòng mình, mà lại lựa chọn cách làm tổn thương cô!
Diệu Tinh, em không được có chuyện, anh bảo đảm về sau này cũng sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa! Cầu xin em, em không nên có chuyện… Tiêu Lăng Phong lo lắng xoa hai lòng bàn tay với nhau. Nghĩ tới những lời mà Diệu Tinh đã nói..., anh đã cảm thấy đau đến mức không muốn sống nữa! Diệu Tinh đã cảm thấy bản thân mình tuyệt vọng như thế nào, nên mới khiến cho cô ngay cả việc nhìn thấy bọn họ, cô cũng không muốn nhìn nữa!
Bên ngoài bệnh viện.
Mộ Sở bỏ rơi Lệ Viêm, một đường đi theo Tiêu Lăng Phong tới bệnh viện. Nghĩ đến bộ dáng ho ra máu của Diệu Tinh, Mộ Sở liền đau lòng đến mức không cách nào hô hấp nổi. Những lời nói của anh, đã thật sự làm tổn thương tới cô rồi. Anh đã làm tổn thương cô như vậy, có phải là đã không còn cách nào để vãn hồi nữa hay không ???
Diệu Tinh, anh không muốn như vậy, nhưng mà.... anh chợt nắm thật chặc quả đấm. Mộ Sở, tại sao mày lại ở chỗ này mà áy náy? Người làm sai rõ ràng chính là bọn họ, chính vì sự phản bội đó của bọn họ, mà anh trai của mày mới bị chết. Cho nên…
"Mộ Sở, mày không có làm sai, không có làm sai…" nghĩ như vậy, Mộ Sở nhanh chóng nổ máy xe, nhanh chóng rời đi. Một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối cũng không hề đáng giá để cho anh thương hại! Không đáng giá… Nhưng khi anh nói xong, sự đau lòng lại tới càng lợi hại

Ngồi ở trong hành lang, Tiêu Lăng Phong lo lắng nhìn phòng cấp cứu, thế nào mà qua lâu như vậy rồi vẫn còn chưa thấy đi ra.
Lãnh Liệt vội vã chạy vào bệnh viện, liếc mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ, anh hít sâu một hơi, rồi vẫn chạy tiến lên. "Tổng Giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái, hiện tại anh đang đúng là đang trải qua một chuyện lớn. Anh không cảm thấy còn có chuyện gì có thể bết bát hơn so với sự an nguy của Diệu Tinh.
"Đứa trẻ bị thương ở trong vụ thang máy ngoài ý muốn kia…" Lãnh Liệt nắm thật chặc quả đấm, không nói thẳng ra chuyện này. Anh biết Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ hiểu.
"Súc sinh!" Tiêu Lăng Phong bóp chặt quả đấm vang lên tiếng lách cách. Mộ Sở, người mày hận chính là tao, tại sao nhất định phải gây sự với người khác. Đứa trẻ kia còn chưa đủ được năm tuổi… Trong nháy mắt, lỗ mũi Tiêu Lăng Phong chợt đau xót cay nồng, nỗi đau đớn trong lòng từ từ khuếch tán ra ngoài.

Tao sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho mày, sẽ không!
"Tổng Giám đốc, phải làm sao bây giờ hiện tại ở bên kia vẫn đang la hét


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui