Dạ Khuynh Thành.
Tiêu Lăng Phong mệt mỏi đứng lên. Làm việc cả đêm, toàn thân anh cũng đau đến giống như là sắp bị rã rời ra vậy.
"Tổng Giám đốc, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi." Lãnh Liệt bưng cà phê đi tới.
Tiêu Lăng Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người trợ lý, anh nhớ tới lời của Bùi Hạo Thần.
"Tinh thần của cậu không tốt sao, thế nào, tối hôm qua đi chơi rồi hả?" Tiêu Lăng Phong hỏi vẻ không chút quan tâm. Trong lòng của anh thật tâm hi vọng chuyện này không có quan hệ gì đến Joe! Dù sao làm việc với nhau ba năm, Joe thực sự đã giúp đỡ cho anh rất nhiều, ngay cả có lúc đôi khi không thua gì Bùi Hạo Thần cùng Phương Uyển Kiệt.
Động tác trong tay Lãnh Liệt thoáng cứng lại một chút, ngày hôm qua khi anh vừa định sắp ra tay thì đã nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đi vào quầy rượu, chẳng lẽ Tiêu Lăng Phong cũng đã nhìn thấy anh? "Ừ, áp lực trong lòng tôi hơi lớn, nên đi ra ngoài uống một chén."
"Vậy à!" Tiêu Lăng Phong gật đầu."Diệu Tinh đã tỉnh chưa."
"Đã mời tiểu thư Ti Khiết tới kiểm tra, không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi một chút, uống rượu hơi nhiều." Anh an ủi Tiêu Lăng Phong, sau đó suy nghĩ một chút."Chúng ta làm việc với nhau cũng đã ba năm rồi." Lãnh Liệt trần thuật. "Anh là một cấp trên đáng kính, cũng là người bạn đáng để liều lĩnh!" Lãnh Liệt nói xong, cũng không nói thêm những lời nói gì khác nữa, anh mở cửa đi ra ngoài. Thật ra thì đã từ lâu rồi, khi Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh bị tập kích thì anh biết, Tiêu Lăng Phong đã bắt đầu hoài nghi đối với thân phận của anh rồi! Lần này, chuyện ra tay cứu Thiếu chủ và Diệu Tinh, rất có thể đã làm lộ ra thân phận của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn một chút, sợ rằng, thời gian bọn họ có thể cộng sự với nhau đã không còn được bao lâu nữa rồi!
Tiêu Lăng Phong nhìn ra cửa thật lâu. Joe nói như vậy là có ý gì.
Trong phòng ngủ xa hoa, Diệu Tinh từ từ mở mắt. Đầu đau quá! Giống như muốn nứt ra vậy. Xoa bóp huyệt thái dương, Diệu Tinh ngồi dậy. Những Ký ức vụn vặt ở trong quán rượu đêm qua từ từ hiện về rõ ràng.
"Cô bé, tối nay đi theo anh nhé, như thế nào..."
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt sắc mặt Diệu Tinh trở nên trắng bệch. Cô xác định quần áo trên người mình đã bị thay đổi. Như vậy... Diệu Tinh nắm thật chặc lấy chăn, không dám nghĩ tiếp.
"Không, sẽ không... Không thể nào..." Cô kêu lên, vứt chiếc gối đầu xuống dưới giường."A." Diệu Tinh kêu to lên, gần như hỏng mất.
Cạch! Từ ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, Diệu Tinh trừng mắt, nhìn ra phía cửa. Làm sao bây giờ. Làm sao bây giờ... Cô bị dọa cho sợ đến phát run, nơi này là nơi nào...
Tiêu Lăng Phong đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy bộ dạng trên mặt Diệu Tinh đầy nước mắt như vậy, trong lòng của anh đầy đau xót. Nhưng mà trên mặt anh lại vẫn lạnh lùng không hề biểu hiện ra chút lo lắng nào."Tỉnh rồi?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Là anh?" Diệu Tinh thử thăm dò hỏi, tựa như không thể tin được những gì mình nhìn thấy. Sau đó cả tay lẫn trong lòng cô, từ từ buông lỏng. Thật may mắn! Từ từ nhắm mắt lại, trong lòng của Diệu Tinh cảm thấy có một ít may mắn, thật may mắn vì không phải là những người đó...
"Thế nào, là tôi đã làm cho em rất thất vọng sao?" Rõ ràng nhìn ra được sự vui mừng của Diệu Tinh, nhưng mà anh vẫn giữ ý định nói xuyên tạc ý nghĩ của cô. "Em hy vọng là người nào, người mà em hy vọng sẽ gặp ở trong quán rượu chính là A1ex của em sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi, từ từ đến gần chiếc giường. Đầu gối gác lên trên tấm đệm giường mềm mại, anh ép Diệu Tinh."Em hy vọng là người nào..."
Diệu Tinh theo bản năng muốn tránh né, nhưng lại bị Tiêu Lăng Phong hung hăng kéo trở về. "Hãy trả lời vấn đề của tôi."
"Tôi bất kể là ai, chỉ cần không phải là anh thì tốt rồi." Bị ép nói, Diệu Tinh cũng không chút lựa lời hét lên."Tiêu Lăng Phong anh hài lòng chưa, còn nữa... Tôi cũng vẫn chưa phát sinh ra chuyện gì, chuyện này nhất định là anh rất thất vọng có phải không?" Diệu Tinh hỏi.
"Em nói gì?" Tiêu Lăng Phong trợn mắt.
"Tôi đã nói rất đúng sao?" Diệu Tinh hỏi."Nói không chừng, tất cả những chuyện này đều là do anh đã nhọc lòng bày đặt ra, thế nào? Sách lược mềm dẻo chơi đã rồi, bây giờ lại muốn đổi sang biện pháp chơi đùa mới phải không?" Trên mặt Diệu Tinh mang nụ cười, nhưng mà ở trong lòng cô lại khó chịu giống như là bị đao cắt vậy.
"Trình Diệu Tinh, tại sao em lại đổ hết trách nhiệm cho tôi? Là tôi đã bảo em đi uống rượu, là tôi muốn em đi quyến rũ đàn ông à?" Tiêu Lăng Phong giận đến mức hàm răng cũng đang run rẩy."Ai bảo em đi đến cái loại địa phương đó hả? Trình Diệu Tinh, tôi đã cảnh cáo em rồi kia mà, không được phép uống rượu."
"Anh buông tôi ra." Diệu Tinh cau mày lại vẻ không vui."Tiêu Lăng Phong, là anh muốn tôi cút đi!" cô kêu to. "Là anh đã xé nát quần áo của tôi, bỏ tôi lại. Anh có quyền gì mà trách cứ tôia." Diệu Tinh kêu lên, sau đó cười nói."Hoặc giả, tôi cũng nên cảm ơn anh, đã không yêu cầu tôi phải uống thuốc kích dục, còn lưu giữ lại cho tôi bộ váy áo che đậy được phần căn bản thân thể.
"Có đúng là tôi đã yêu cầu em ở tại ở nơi ấy, dùng cách kiểu cách đó để quyến rũ đàn ông hay không?" Hơi thở Tiêu Lăng Phong lạnh như băng, phun vào trên mặt Diệu Tinh.
"Chuyện này chẳng phải là như anh đã hy vọng à!" Diệu Tinh giễu cợt."Nếu như tôi không làm chuyện gì đó, chẳng phải là đã thật có lỗi với anh sao?"
"Em cứ như vậy đã