"Tại sao phải trở về nhà mới nói?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Lời nói
này của Tiêu Lăng Phong làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh tái
nhợt đi một hồi."Tiêu Lăng Phong, anh đừng như vậy." Diệu Tinh kêu lên
thất thanh, dùng sức muốn muốn đẩy thân thể Tiêu Lăng Phong ra. Nhưng mà cổ tay của cô đã bị anh bị cầm, hai người vật lộn, váy từ trên vai tuột xuống để lộ ra xương quai xanh và bả vai xinh đẹp.
"Tiêu Lăng Phong, tôi cầu xin anh đừng làm như vậy." Diệu Tinh khe khẽ khóc."Tôi..."
"Cô đang đói khát đến như vậy kia mà?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Nếu như cô thật sự quá gấp gáp không thể chờ được, thì tôi đây cũng không ngại giúp đỡ
cho cô. Ít nhất là ở nơi này còn có một nơi chống đỡ. Có cần tôi giúp cô không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Bàn tay anh cách lới vải quần áo xoa nắn
nơi mịn màng của cô.
Từng câu từng chữ Tiêu Lăng Phong nói ra, đã đâm thật sâu vào trong lòng Diệu Tinh. Hành động này của Tiêu Lăng
Phong càng làm cho cô xấu hổ, chỉ muốn đi tìm chết. Diệu Tinh từ từ
ngoảnh mặt qua một bên, cô nhắm mắt lại. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Tiêu Lăng Phong, tôi biết, trong lòng của anh, anh tuyệt đối không hề coi
tôi là một con người, có phải hay không...
Tiêu Lăng Phong nhìn
chằm chằm vào đôi con ngươi đỏ hồng của Diệu Tinh, nhìn bộ dạng cô đang
bày ra vẻ chấp nhận như vậy, hỏa khí trong lòng anh càng nặng hơn. Nhìn
đôi môi căng mọng trơn bóng của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức giận hôn
xuống một cái. Trình Diệu Tinh, tại sao em cứ luôn luôn muốn chọc giận
tôi, tại sao, em lại không thể học cách ngoan ngoãn hơn một chút. Tại
sao, ngay cả em cũng muốn phản bội tôi...
Lực đạo của Tiêu Lăng
Phong rất nặng, đôi môi Diệu Tinh bị gặm anh cắn nứt toác ra chảy máu.
Diệu Tinh từ từ mở mắt, cô thoáng nhìn thấy đứng Alex ở ngoài cửa xe...
trong nháy mắt thân thể Diệu Tinh liền cứng đờ. Sau đó, cô nhìn thấy anh từ từ xoay người, tránh ra.
"Mộ Thần..." Giống như lại nhìn thấy một màn đã xảy ra từ ba năm trước đây, Mộ Thần nhìn tận mắt nhìn thấy
sự phản bội của cô, nhưng sau đó anh xoay người tránh ra... Động tác của Tiêu Lăng Phong đột nhiên cứng đờ. Mặc dù âm thanh nghe rất mơ hồ,
nhưng mà đối với cái tên kia, Tiêu Lăng Phong thật sự quá nhạy cảm.
Mộ Thần, trong lòng của cô, thực sự chỉ có Mộ Thần...
Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm. Đứng ở bên cạnh xe, sau đó anh vung tay dùng
lực nên quả đấm đánh “rầm” một cái vào trên cửa sổ xe. Máu đỏ tươi
đọng ở trên tấm thủy tinh @MeBau*diendan@leequyddonn@ đã bị vỡ chia
năm xẻ bảy, sau đó nghe rào rào một tiếng, tấm thủy tinh vỡ nát bấy kia
liền bị rơi xuống, vung vãi ở trên mặt đất.
"Làm sao mà anh phải
khổ như vậy chứ?" Lệ Viêm hỏi."Anh biết rất rõ ràng rằng trước đây đã
nhìn thấy cái gì rồi mà." Lệ Viêm có chút bất đắc dĩ. Vị Thiếu chủ của
anh năm nay 24 tuổi, nhưng luôn chín chắn và tĩnh táo, còn vượt qua cả
anh, năm nay đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà tại sao, cứ khi nào
gặp phải chuyện của Trình Diệu Tinh, thiếu chủ lại bị kích động giống
như là một đứa trẻ con vậy...
"Tôi hận cô ấy."
"Anh hận cô ấy đã phản bội anh trai anh, hay là, anh hận người mà cô ấy đã lựa chọn không phải là anh."
"Lệ Viêm, người nào cho anh lá gan mà dám suy đoán tâm tư của tôi thế?" Mộ
Sở giận dữ hỏi, anh nắm chặc quả đấm run rẩy. Nhất định không phải là
bởi vì mình không được Diệu Tinh lựa chọn, nhất định không phải.
"Anh cố ý hôn cô ấy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn không phải là vì muốn chọc giận
Tiêu Lăng Phong hay sao? Không phải là vì anh muốn giữa hai ng bọn họ có hiểu lầm hay sao?, Hiện tại anh cũng đã thành công, vậy anh còn tức
giận cái gì?"
Mộ Sở hít vài hơi thật sâu. Cặp mắt rưng rưng của
Diệu Tinh, vẫn luôn hiển hiện ở trong đầu anh không sao gạt bỏ đi được.
Trong nháy mắt đó, thứ mà Mộ Sở đã nhìn thấy chính là ánh mắt của Diệu
Tinh. Ánh mắt của cô tràn đầy khiếp sợ, cảm giác áy náy và hổ thẹn đan
xen vào nhau. Ánh mắt ấy của cô làm cho trái tim của anh đau nhói. Trình Diệu Tinh, có phải khi nhìn thấy tôi cô lại cảm thấy giống như là đang
nhìn thấy anh trai của tôi hay không, cô cũng cảm thấy là mình đã có lỗi với anh ấy rồi có phải hay không... "Tôi khuyên ngài vẫn nên đặt xuống, buông tay với chuyện của Trình Diệu Tinh là hơn. Thiếu chủ, tôi không
muốn sau này ngài lại phải hối hận."
"Tôi hối hận sao?" Mộ Sở cười."Vì ai chứ, vì Diệu Tinh sao?"
"Hiện tại rõ ràng ngài vẫn đang ghen ghét và đố kỵ, nếu như quả thật bởi vì
quá kích động mà ngài lại làm ra những chuyện gì đó gây làm tổn thương
đến Trình Diệu Tinh, thì sợ rằng ngài có hối hận thì cũng sẽ không kịp
đâu."
"Tại sao tôi lại phải hối hận chứ?" Mộ Sở lớn tiếng hỏi lại."Đi thôi!"
"Thiếu chủ...".
"Tôi đã nói là đi." Mộ Sở rống giận.
Lệ Viêm lắc đầu một cái đầy bất đắc dĩ. Rõ ràng đã động lòng với Trình
Diệu Tinh, tại sao thiếu chủ không dám đi đối mặt, rõ ràng là ghen, rõ
ràng làtức giận, nhưng tại sao lại không dám thừa nhận chứ? Vô luận có
tỉnh táo như thế nào, xem trong chuyện này Mộ Sở vẫn còn là con nít. Lệ
Viêm khẽ than, đây chẳng phải là ngoài ý muốn của thiếu chủ sao, rốt cục thiếu chủ cũng phải có tình cảm vui buồn hỉ nộ ái ố (*) như người bình
thường, thật ra thì, đối với Thiếu chủ mà nói đây cũng là chuyện tốt,
nhưng mà còn ông nội ở bên kia nữa! Phải làm thế nào để ông không thể
làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con người Mộ Sở ở trên thế giới này, ông sẽ không dễ dàng tha thứ nếu như lại một lần nữa phát sinh chuyện giống như của cha Mộ Sở...
(*) Hỉ nộ ái ố là tên gọi biểu thị một số
trạng thái tình cảm của con người. Bảy thứ tình cảm mà mỗi còn người đều có là: Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. Nghĩa là: Mừng rỡ, giận dữ, yêu
thương, ghét, buồn bã, vui vẻ, ham muốn. Bảy trạng thái tâm lý này luôn
luôn tiềm ẩn ở nơi tâm thức chúng ta, hễ khi nào gặp một cơ hội thuận
tiện, tự nhiên những tình cảm ấy sẽ hiện nguyên ra bên ngoài như bộc lộ
ra nơi nét mặt hay nơi cử chỉ, trong lời nói v.v… Như khi vui, người ta
có bộ mặt tươi tắn, lúc buồn mặt ủ dột, lạnh nhạt. Còn giận thì mặt tái
mét, xanh xao; yêu thương mặt đỏ, nóng bừng v.v… Nếu như một trong bảy
thứ tình cảm trên lâm vào tình trạng thái quá, cũng khiến cho tâm sinh
lý con người xáo trộn, mất thăng bằng và gây ra những hành động thiếu ý
thức và tai hại.
Trong xe không khí đè nén không cách nào hô hấp
nổi. Tiêu Lăng Phong tức giận chèn ép Diệu Tinh. Ở trên cổ của cô, anh
lưu lại những ấn ký thuộc về mình. Dưới làn váy anh đụng chạm vào cô như có như không, hành hạ đến mức cô sắp nổi điên.
"Muốn không?"Tiêu Lăng Phong cười xấu xa mị hoặc ở bên tai Diệu Tinh.
Diệu Tinh cắn môi thật chặc. Cô cố gắng để cho đầu óc của mình được thanh
tĩnh, nhưng mà... cảm giác bên trong thân thể của cô quá mức mãnh liệt.
"Nhìn bộ dạng của cô lúc này thật sự rất dâm đãng, nhưng mà tôi cũng phải suy nghĩ xem đã." Tiêu Lăng Phong trần thuật."Chỉ là tôi lại không có hứng
thú đụng đến cái người phụ nữ mà trong miệng vẫn còn giữ nước miếng của
người đàn ông khác. Càng không muốn chơi trò rung lắc trên xe cùng với
một người dâm loạn như cô." Anh nói nét mặt biểu lộ đầy sự chán ghét,
làm cho nơi nào đó trên người Diệu Tinh cảm thấy, giờ phút này thật sự
không thể nào chịu nổi.
Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt đã đỏ ửng
cùng với váy áo xốc xếch của Diệu Tinh, cười một tiếng trầm thấp,
nói."Tôi còn tưởng rằng cô đã phải căng thẳng nhiều như vậy rồi, bất quá cũng nên lựa chọn kêu lên một tiếng rằng cô đã có cảm giác rồi mới phải chứ!." Tiêu Lăng Phong cười, sau đó chậm rãi đứng dậy, thoáng sửa sang
lại mình một chút, cả người lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái bình
thường, tựa như chưa từng phát sinh ra một chuyện gì vậy.
Diệu
Tinh từ từ ngồi dậy, chậm chạp sửa sang lại mái tóc của mình. Những
chiếc cúc áo của cô cũng đã sớm bị văng tung tóe đến nơi nào không biết, nước mắt của Diệu Tinh chậm rãi chảy xuống.
"Cô còn giả bộ cái
gì?" Tiêu Lăng Phong lại giễu cợt. "Cho dù có bị tôi cường bạo thì đây
cũng không phải là lần đầu tiên mà! Lại nói..., tôi lại không hề làm gì
cô hết. Cô còn khóc cái gì chứ... Mới vừa rồi, rõ ràng là cô còn biểu
hiện rất hưởng thụ kia mà."
"Tiêu Lăng Phong, anh còn là người sao?" Diệu Tinh hỏi."Hoặc là, ở trong lòng anh, anh có bao giờ coi tôi là người không?"
"Cô là người sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
“Hừ!” Diệu Tinh khẽ hừ một tiếng."Thì ra là anh không biết." Một câu nói nói
ra hoàn toàn không bao hàm nghĩa của lời nói."Tôi lại cho là anh cứ luôn mồm luôn miệng mắng tôi là người dâm loạn như vậy, tôi lại cho là ở
trong lòng anh, tôi vẫn còn được coi như là một con người! Hóa ra l, tôi đã tự mình suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Cút." Một chữ lạnh như băng được phun ra từ giữa cặp môi mỏng của Tiêu Lăng Phong...
Diệu Tinh hoảng sợ quay mặt lại, nhìn sang Tiêu Lăng Phong. Cô cho là mình
nghe lầm. Nhưng khi nhìn bộ dạng lạnh lùng kia của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh biết, anh nói thật. Diệu Tinh cúi đầu nhìn váy áo xốc xếch của
mình, chợt cười khổ một tiếng!
Sắc trời bên ngoài đã từ từ tối
dẫn, đèn đường bên cạnh đã bật sáng lên, chiếu vào trên gò má Tiêu Lăng
Phong, hiển thị rõ sự lạnh lùng.
"Tiêu Lăng Phong..." Diệu Tinh
định nói gì đó. Nhưng đến cuối cùng cô cũng không nói ra nữa. "Cảm ơn
anh đã kịp thời nhắc nhở cho tôi nhớ!" Cô nói một câu ở bên tai Tiêu
Lăng Phong, cám ơn anh, vào lúc trong lòng của tôi còn chưa kịp quyết
định, chưa kịp nói cho tôi biết, anh là loại người như thế nào. Đẩy cửa
xe ra, Diệu Tinh không chút do dự bước đi ra ngoài.
Tiêu Lăng Phong, lần này chính anh đã bảo tôi cút, tôi sẽ cút đi thật xa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...