Hợp Đồng Sinh Con

Đã ba năm trôi qua, Vũ Vũ lúc này đã 8 tuổi, nhìn cậu nhóc chững trạc ngồi ghế sau chiếc cadillac mặc đồng phục của trường tiểu học lạnh lùng vô cùng. Lái xe riêng của cậu nhóc rùng mình vì thiếu gia. Từ ngày hắn được thuê về làm lái xe riêng chưa một lần thấy thiếu gia nhà này cười, lúc nào cũng yên lặng, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu cho có.

- Thiếu gia, hôm nay tiên sinh sẽ không về nhà, nghe nói đi Nhật khoảng 3 ngày.

- Ừ.

Vũ Vũ gật đầu, thuận đó một nụ cười xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của thằng nhỏ 8 tuổi đó làm lái xe riêng nổi cả da gà. Thiếu gia họ Dương đang cười. Vừa về tới nhà, Vũ Vũ cầm cặp đi vào trong biệt thự, người hầu đều cung kính chào thiếu gia nhà mình. Hôm nay ông Dương cũng không có nhà, ông được một vị khách già lâu năm về nước mời đi làm vài chén rồi. Vũ Vũ nhìn người mẹ kế mà thằng nhóc ghét nhất trên đời đang nở nụ cười kia.

- Con về rồi sao?

- Chào, hôm nay chỉ có hai dì cháu mình ở nhà thôi đó.

Vũ Vũ mỉm cười, ánh mắt gian xảo nhìn Khâu Nhược Linh. Thằng nhóc là vẫn không chịu gọi một tiếng mẹ dù trước mặt khách khứa đi chăng nữa. Khâu Nhược Linh vẫn nặn ra nụ cười cầm cặp cho thằng nhóc. Về vấn đề này là tự Khâu Nhược Linh đến đây sống và coi mình như nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này mặc dù cô ả chưa hề được đăng ký kết hôn với Dương Chí Phong. Cả hai người đi lên trên phòng, Vũ Vũ từ từ cái áo vest ngoài để thay đồ, thằng nhóc nhìn bà dì đáng ghét kia nở nụ cười.

- Dì, có phải dì rất muốn cháu gọi là mẹ hay không?

Nghe Vũ Vũ nói vậy Khâu Nhược Linh gật đầu, cô ta thế nào cũng là một luật sư có tiếng, dù biết cô ta là làm vợ cho kẻ đã ly hôn nhưng cũng cần đứa con riêng này gọi tiếng mẹ.

- Vậy hôm nay chúng ta thỏa thuận thế này đi. Trước trốn đông người cháu sẽ gọi dì là mẹ nhưng ở nhà thì quan hệ của chúng ta vẫn là dì cháu bình thường.

- Vậy thì tốt quá Vũ Vũ.

- Dì thấy vui sao?

Vũ Vũ mỉm cười, Khâu Nhược Linh cũng cười. "Thằng nhãi con, đừng tưởng ta không biết mi âm mưu muốn đá ta ra khỏi nhà. Ta sẽ đá mi ra khỏi đây trước chứ không phải mi đá ta đâu."

- Cháu hơi đói, dì có thể chuẩn bị bữa tối chứ?

- Được thôi.

Khâu Nhược Linh cười cười rồi rời khỏi phòng. Vũ Vũ nhìn vào cánh cửa đóng lại kia.


- Tưởng đá tôi dễ dàng sao Khâu Nhược Linh? Cô là nên cố gắng sinh một đứa con đi, mà cũng chưa chắc, có khi tôi sẽ giết nó trước khi nó kịp ra đời. Kẻ đã khiến gia đình tôi tan nát sẽ phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Vũ Vũ nắm chặt tay lại. Ả đàn bà này suốt 3 năm nay luôn giả vờ ngoan hiền cười cười trước mặt thằng nhóc thật chướng mắt. Cứ đợi đi, sắp đến lúc rồi.

Quán Happy, Mạc Đình đang thay đồ chuẩn bị về nhà. Vừa rồi tiểu thư đã gửi thư cho cô. Golden Sun đang độc lập chuẩn bị đáp trả SS và Dương thị. 3 năm trước là cả hai bên đều tự hủy hợp đồng trong yên lặng nên không phải bồi thường gì. SS quay ra hợp tác với Dương thị điều này làm hai tập đoàn ngày càng lớn mạnh. Trên đà đó Golden Sun đã lấy cớ vậy để đánh trả hai tập đoàn hàng đầu này. Nghe nói chủ tịch của Golden Sun vừa có thêm một trợ lí mới.

- Em về rồi sao Tiểu Đình?

- Ừm.

Mạc Đình gật đầu nhìn Tiểu Mỹ. Chị ấy sau bao năm vẫn cứ độc thân một mình. Nghe nói đã sớm chia tay bạn trai và một mình sống cho nó vui vẻ. Đang đi bộ bên lề đường thì một chiếc audi dừng lại bên cạnh cô, Mạc Đình không bận tâm mà tiến tục đi, chiếc audi đó cũng bám theo cô. Mạc Đình quay lại nhìn kẻ bám đuôi kia.

- Anh muốn sao hả Lăng Phong?

Mạc Đình tức giận hét lên, Lăng Phong bước xuống xe, anh nhìn cô gái này.

- Vậy em muốn sao hả? Tôi còn thiếu sót điều gì mà em không thể chấp nhận tôi chứ?

- Là tôi không yêu anh thôi.

Mạc Đình tuyệt tình rồi quay mặt đi. Lăng Phong nhìn cô.

- Được, em không yêu tôi vậy tôi biết. Xin lỗi vì làm phiền em suốt mấy năm qua. Từ nay tôi sẽ không tìm em nữa. Tạm biệt.

Lăng Phong nói rồi lên xe phóng đi mất. Mạc Đình đứng đó nhìn, cái tên này hôm nay hình như làm sao thì phải. Mà cô cũng chẳng bận tâm, Mạc Đình từ từ đi về nhà. Cô vừa mới mở cửa nhà thì một con nhóc 18 tuổi nhảy ra ôm chầm lấy cô.

- Cô à, về trễ đó.

- Mạc Tiểu Linh, nhóc làm cô giật mình đó?


Mạc Đình ngạc nhiên, Mạc Tiểu Linh là cháu gái của Mạc Đình mới từ quê chuyển lên thành phố A này 2 năm trước để học cấp 3. Mạc Đình là vừa đi làm vừa nuôi con nhóc to xác này. Vì vậy cô đã làm thêm phục vụ ở Lovely Land nhờ Thiên Kỳ giới thiệu. Dù sao ở đó lương cao lại không như mấy bar khác trong thành phố lại có người quen nữa.

- Cô, cháu chuẩn bị bữa tối rồi. Cháu biết cô phải đi làm nên sẽ ăn tối sớm với cô.

- Ừm. Nhóc nên lo học đi.

- Vâng thưa cô.

Mạc Tiểu Linh mỉm cười dơ tay kiểu quân đội. Hai cô cháu ăn bữa tối sớm thì Mạc Đình lại phải đến Lovely Land, một mình Mạc Tiểu Linh ở nhà học bài. Hiện Mạc Đình vẫn còn sống ở cái căn hộ tầng hai mới mua được đó. Khi Mạc Đình vừa đi khỏi thì một người đứng trước cửa căn hộ tầng hai, hai tay đút túi quần không gõ cửa cũng chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản đứng đó.

- Có vẻ là vẫn ổn.

Nói rồi cô gái đó quay người rời đi, đội chiếc mũ áo lên, choàng khăn vào cô gái đó lên xe phóng đi mất, hôm nay là một ngày tuyết rơi khá nhiều, sẽ lạnh đây. Tại ba Lovely Land, Mạc Đình vừa thay đồ liền có người gọi tới phục vụ phòng vip 1. Khi vừa bước vào Mạc Đình đã thấy mấy cái con người quen thuộc kia nhưng nay có thêm Lâm Thiên, cậu nhóc ngày nào giờ đã trở lại.

- Ô, chị Mạc lâu không gặp.

Lâm Thiên mỉm cười, Mạc Đình không nói gì cả tiến lại gần họ.

- Mấy người dùng gì.

- Cho như bình thường đi Tiểu Đình Đình.

Thiên Kỳ mỉm cười, Mạc Đình định xoay người rời đi thì cô gái ngồi bên cạnh Lăng Phong liền gọi lại.

- Cô phục vụ gì ơi, tôi muốn một chái XO được chứ?

- Vâng thưa tiểu thư.

Mạc Đình mỉm cười, cô nhận ra cô gái này, là tiểu thư tập đoàn chuyên về mô tô, trước luôn theo đuổi Lăng Phong và giờ thì là bạn gái của Lăng Phong. Cô ta biết Lăng Phong từng theo đuổi và yêu Mạc Đình sâu đậm nên luôn tìm cách hạ nhục cô mọi lúc mọi nơi. Vài phút sau đó Mạc Đình trở lại, cô còn đang đặt mọi thứ lên bàn cho họ thì cô tiểu thư kiêu kì kia KHÔNG MAY làm đổ rượu lên người cô làm mọi người ngạc nhiên. Thiên Kỳ và Lâm Thiên nhanh chóng đứng dậy lau lau mọi thứ cho Mạc Đình. Mấy anh trai xã hội đen này và Lâm Thiên thừa biết Mạc Đình là một trong những người thân cận được Lâm Sinh Sinh vô cùng yêu mến để lại bên người. Đắc tội với Mạc Đình chỉ có nước tuyên bố đối đầu trực diện với Lâm Sinh Sinh mà để Lâm Sinh Sinh điên lên chỉ có nước chết chứ chẳng chơi.


- Không sao chứ chị Đình/Tiểu Đình Đình.

Lâm Thiên và Thiên Kỳ đồng loạt lên tiếng, lạ là hôm nay Lăng Phong không mảy may đến cô.

- A, xin lỗi nhé, tôi bị tuột ly làm đổ rượu lên người cô.

- Không sao nhưng mà La tiểu thư này, đây là lần cuối cùng thôi đấy. Nếu tiểu thư muốn cùng tôi chơi trò chơi thì nên nói trước một câu, tôi luôn sẵn sàng tham gia.

- Cô nói gì?

Vị La tiểu thư kia tức giận. Mạc Đình mỉm cười ôm lấy cái khay.

- Tôi rất muốn xem La tiểu thư mạnh cỡ nào, trong trò chơi chung cuộc tôi là một cái nhánh nhỏ nhưng trong trò chơi của riêng mình tôi sẽ là một cái cây lớn. Chúc mọi người nói chuyện vui vẻ.

Mạc Đình xoay người rời đi. La tiểu thư tức giận nắm chặt tay lại. Đinh Mẫn nhìn theo mỉm cười, hiếm khi cô thấy Mạc Đình hứng thú chuyện thiên hạ.

- Mọi người hôm nay em vừa nhận được tin, phu nhân chủ tịch Golden Sun cùng hai đứa con của mình trở về nước. Nghe nói lần này họ định sẽ hạ gục SS và Dương thị một lúc.

- Golden Sun có quá ngạo mạn hay không?

Lâm Thiên mỉm cười, Thiên Kỳ lúc này không bàn việc với họ mà vui vẻ nhắn tin với ai đó.

- Cậu làm gì mà cười một mình vậy?

Dương Chí Phong nhìn Thiên Kỳ lúc nào cũng nói nhiều nay lại yên lặng. Thiên Kỳ mỉm cười tay nhắn tin mà chẳng nhìn mọi người.

- Đoán xem phu nhân của chủ tịch Golden Sun là ai?

- Ý nhóc là sao?

Thiên Bảo không yên được liền hỏi. Thiên Kỳ vẫn chăm chú nhắn tin.

- Là chị dâu, Lâm Sam Sam.


Lời Thiên Kỳ vừa thốt ra làm tất cả yên lặng, đồng loạt nhìn Dương Chí Phong rồi Thiên Kỳ. Chỉ có mình La tiểu thư không biết gì vẫn uống bình thường kia. Mạc Đính đứng ngoài nghe được liền xoay người rời đi.

- Anh là đang đùa phải không?

Lâm Thiên mất bình tĩnh túm cổ áo Thiên Kỳ lôi dậy. Ấy vậy mà Thiên Kỳ vẫn mỉm cười dơ điện thoại lên cho họ coi. Dương Chí Phong cầm lấy xem tin nhắn trong điện thoại.

- "Nhóc Kỳ, ba năm rồi còn nhớ tôi chứ? Tôi trở về rồi đây, ngày tôi trở về sẽ là ngày cuộc chơi này được tiếp tục. Tôi sẽ cho họ thấy Lâm Sam Sam này là người như thế nào. Dẫu sao tôi vẫn muốn báo tin này cho cậu đầu tiên. Hình như cậu vẫn chưa kiếm bạn gái hả? Ừm, nếu cần tôi kiếm dùm cho. Nếu tôi đoán không nhầm cậu đang mỉm cười khi biết tôi là vợ của chủ tịch tập đoàn Golden Sun. Gặp nhau ở đâu đi, cậu cứ tự do chọn địa điểm sau đó gửi cho tôi. Lúc đó tôi trực tiếp chọn ngày giờ vì về nước rồi tôi cũng bận lắm, hai đứa nhóc rồi cả chuyện tập đoàn nữa. Tạm biệt, nhóc con của tôi Lâm Sam Sam."

Dòng tin nhắn kết thúc ở đó, Dương Chí Phong để điện thoại xuống bàn thì Đinh Mẫn cầm lên xem.

- Từ bao giờ rồi?

- Ý anh là em nhắn tin với chị ấy sao?

Thiên Kỳ biết mà còn hỏi lại, Lâm Thiên đã buông cậu ra. Dương Chí Phong không nói gì nhìn chằm chằm Thiên Kỳ.

- Có lẽ là vừa nãy khi Tiểu Đình Đình bước ra ngoài.

- Chết tiệt.

Dương Chí Phong bực mình, La tiểu thư lần này cũng thấy rùng mình vì lạ. Thiên Kỳ cầm lấy điện thoại từ tay Đinh Mẫn mỉm cười.

- Vậy em đi đây.

- Hẹn ở đâu?

Dương Chí Phong lạnh lùng hỏi thì Thiên Kỳ vẫn là mỉm cười.

- Nơi đầy ắp kỉ niệm. Anh chỉ cần biết có vậy thôi đại ca.

Nói rồi Thiên Kỳ rời khỏi, để lại trong phòng một không khí u ám nặng lề. Cô trở về mà phải ráng một đòn mạnh mẽ đến vậy sao? Cô là vì có chủ tịch Golden Sun nên mới thỏa mãn ly hôn với hắn chứ gì? Được hắn sẽ xem xem cô trở về thế nào.

- Mama......

Vũ Vũ mỉm cười ngồi trong phòng nhìn vào bức hình người phụ nữ trang điểm sắc xảo xinh đẹp vô cùng đang đứng trong một bữa tiệc lớn ở Pari. Đâu phải 3 năm qua Vũ Vũ chỉ lo đối phó với ả hồ ly, thằng nhóc cũng là tìm kiếm mama và em gái nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận