Xe chạy trong thành phố Hải Ninh phồn hoa, Thanh Thần nhìn Diễn Thần ở bên cạnh mình, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp.
Xe bọn họ ngồi là loại xe cao cấp số lượng có hạn, mà anh, bề ngoài lịch
sự, đôi mắt thâm sâu ẩn chứa sự cơ trí khó nén, ánh mắt sắc bén kia có
thể thấy rõ được lòng người, có chút mâu thuẫn với sự dịu dàng trên
gương mặt anh.
Mở cửa xe sau, anh liền ôm cô đang ngồi ở phía sau lên, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói một câu nào.
Lái xe đi trước dẫn đường, có thể thấy được, mọi việc này anh đã sớm chuẩn bị thật tốt.
Thanh Thần có chút nghi ngờ, theo bản năng cơ thể giữ một khoảng cách với anh.
Diễn Thần nghiêng qua, ôm cơ thể lạnh như băng của cô vào người mình, nét
mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Anh cho em mượn lồng ngực, em cứ tùy ý dựa vào, anh không thu phí.”
Lời của anh có vài phần cân nhắc, động tác hơi bá đạo nhưng trong hành động đó, sự dịu dàng vừa đủ, không khiến cô bị đau.
Thanh Thần cũng im lặng, nghe lời dựa vào ngực anh, không để bản thân hỏi thêm điều gì, cũng không nghĩ gì nữa.
Thật ra vậy cũng tốt, có lẽ nhìn phong cảnh khác, thay đổi tâm tình, đối tốt với tất cả mọi người.
Nếu anh sắp xếp như vậy, tại sao cô lại hết lòng từ chối chứ?
--- ----Đường phân cách của cô gái mèo---- ------
Qua một lúc lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Diễn Thần mở cửa xe, giống như bình thường ôm cô vào ngực rồi bước về phía trước.
Cảnh vật lạ lẫm khiến Thanh Thần bất an, lqđ, cô nhẹ nhàng cau mày, nhìn mắt anh: “Đây, là thế nào?”
Anh thản nhiên nhìn sự ngạc nhiên của cô, trong mắt tràn ngập ý cười:
“Không hỏi han gì cả đã đi theo anh, bây gườ biết sợ rồi à? Hả?”
“…” Lời của anh khiến cho Thanh Thần căng thẳng, đúng nha, cô đều khôngnói
khiến người ta động lòng, hơn nữa, ngay cả điện thoại cô cũng không đem
theo.
Bộ dáng của cô bị anh nhìn thấy, nụ cười kia càng phát ra
sáng lạn: “Yên tâm, nếu anh bán em đi, anh sợ người ta còn đòi anh
tiền.”
“Anh…” Anh nói cô bồi thường tiền sao?
Thấy cô tức
giận, anh lập tức dừng lại, kề sát vào mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi
mắt không dính chút bụi nhỏ: “Huống chi, anh không nỡ.”
Cơ thể Thanh Thần lại ngơ ngẩn, cô còn chưa kịp thấy rõ thâm ý trong mắt anh, anh đã nhìn về hướng khác!
“Anh… Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” Anh tránh né không trả lời khiến cô cong môi lên.
Lông mày anh cong lên, cô nóng nảy, anh cũng không vội vàng: “Đừng khóc, em sợ anh bán em ư?”
“…” Ánh mắt mở thật to, Thanh Thần hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Này, con người này! Lại còn nói cô đừng khóc… Thật là!
Không để cô cơ cơ hội giận dữ, Diễn Thần ôm cô đi vào một toàn nhà hai tầng mang đậm nét cổ kính, nhưng phòng ở lại hiện đại.
Xung quanh căn nhà thật sự yên lặng, yên lặng đến cô quạnh, trong căn phòng
hiện đại trang trí rất đơn giản, hơn nữa mỗi đồ vật trang trí đều có dấu vết của thời Trung Cổ, gợi lại thời phục cổ.
“Đừng ngạc nhiên,
em xem mỗi loại này đi, đều là báu vật của thời Trung Cổ.” Ngay lúc đó
Diễn Thần mở miệng, đưa cô đi về phía lầu hai.
Đi qua hành lang dài, ánh mắt Thanh Thần đã mở lớn hết cỡ, trời ơi, làm sao có thể…
Nơi này treo đầu tranh của Picasso, Mạc Nại, bậc thầy Phạm Cao, thật quá kinh ngạc! Nơi này, chính là bảo tàng!
“Nếu em nghi ngờ chúng là hàng dỏm, thì những vị này sẽ tức giận lắm.”
Vẻ mặt của cô khiến anh hài lòng, tiếng nói của Diễn Thần mang theo ý
cười, giọng nói biến đổi vô cùng dễ nghe.
Thanh Thần không ngừng
lắc đầu, giọng nói phát ra cũng hơi run run: “Không, em không nghi ngờ
chúng là đồ dỏm, không nghi ngờ một chút nào…”
Chỉ là cô kinh ngạc, chỉ là cô đang phấn khởi.
Anh cười trừ, dd lqđ, không tranh cãi cùng cô: “Đúng vậy, đương nhiên công chúa có thể nhìn ra chính xác, là tôi nhiều chuyện.”
Ôm cô đi tới phòng cuối cùng của hành lang tầng hai, chính giữa phòng là
bức tranh “Cung điện của Quốc Vương” của họa sĩ Tây Ban Nha Francisco
Goya.
Tận cùng bên trong của căn phòng ở phía Tây có một quầy bar lớn, trên quầy bar là vô số các loại rượu nổi tiếng.
Giữa phòng, một chiếc Piano lặng lẳng được đặt trên sàn nhà.
“Anh đưa em đến nơi này là để em đánh đàn sao?” Trong mắt cô hiện lên kinh
ngạc, Thanh Thần nhìn nét mặt anh vẫn bình thường, trong lòng tràn ngập
nghi hoặc: “Tuy rằng em không biết vì sao anh lại biết nhiều chuyện của
em như vậy, nhưng mà…”
“Nhưng mà, em muốn nói, hôm nay em không
muốn đánh đàn…” Cô cúi đầu xuống, không phải cô cố ý mất hứng, nhưng cô
thật sự không muốn, cũng không có tâm trạng.
“Ai nói anh muốn em đánh đàn?” Diễn Thần nở nụ cười, ôm cô ngồi trước Piano: “Tự cho mình thông minh, đúng không?”
“Việc đó…” Đôi mắt trong suốt dịu dàng tràn đầy nghi hoặc.
Theo ngón tay thon dài của anh đang đánh lên chiếc đàn cầm, Thanh Thần ngây ngẩn cả người: “Trời ơi… Tiếng động êm dịu…”
Bàn tay nhỏ bé che miệng lại, Thanh Thần cảm thấy mình đã kích động đến muốn khóc.
Cô không thể tin được, cô nhìn thấy được người chế tạo Piano nổi tiếng
được mệnh danh là”Ông vua Piano”: công ty Hamburg Steinway của Đức đã
chính thức mở rộng công cuộc hợp nhất giữa nghệ thuật của Trung Quốc
cùng nghệ thuật phương Tây, ra được một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh túy – “Tiếng động êm dịu”.
“Tiếng động êm dịu” là bức tranh
Trung Quốc đương đại của họa sỹ Thạch Tề, được vẽ vào năm 1989, với
thiết kế bản gốc là tác phẩm màu mực “Khổng Tước”, nguyên bản là cánh
chim năm màu, nước chảy sinh động, các nhánh cây đen xen nhau cùng với
các tảng đá mênh mông đứng tạo dáng, từ hơn bốn mươi loại gỗ tốt không
cùng màu sắc, toàn bộ làm bằng tay lại khảm tạo ra bức tranh này.
“Nó… Nó…” Ánh sáng trong mắt Thanh Thần bỗng lóe ra, cô cố gắng không để
mình luống cuống quá mức: “Diễn Thần, anh nói cho em biết, trên đời này, có cái gì anh không có hay không?”
Những đồ vật trong phòng này
đều là những tinh phẩm của thế giới, chỉ cần người nào có được một món,
cho dù chết cũng có thể sáng mắt.
Nhưng anh, lại có thể… Không thể nào tin được…
Ánh mắt thâm thúy hơi dao động, sự lạnh nhạt trên vầng
trán đã biến mất nửa phần, Diễn Thần nhìn mắt cô, nhẹ nhàng mở miệng:
“Có lẽ, có một việc, mãi mãi anh cũng không thể có.”
“Vậy sao? Là gì vậy…?”
Diễn Thần không nói, chỉ nhấn ngón tay thon dài lên trên phím đàn.
“Này, có thể đàn sao?” Thanh Thần sửng sốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt dịu dàng tràn đầy chắc chắn: “Có gì là không thể?”
Trong một giây phút ngắn ngủi, trong phòng bỗng nhiên yên lặng.
Anh không cử động, cô cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn một bên mặt anh, nín thở: “Anh, muốn đánh đàn sao?”
Vừa nói, ngón tay của anh cũng rơi xuống.
Một nốt nhạc, rồi một nốt nhạc nữa vang lên, tự nhiên trôi chảy…
Khúc nhạc này, là ai soạn vậy.
Trầm tĩnh như vậy, xa xăm, thanh nhã, can đảm.
Rõ ràng là dũng khí hừng hực, nhưng lại ẩn chứa sự ngấm ngầm dè dặt bồi hồi…
Một bản nhạc thật sự mâu thuẫn, nhưng vô cùng cảm động.
Mỗi một âm thanh đều mang theo sự do dự chống đối, nhưng lại phù hợp như vậy.
Khúc nhạc này, cô chưa nghe qua bao giờ. Rốt cuộc, là ai đã phổ nhạc… Vì ai mà phổ nhạc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...