"Thật sự nghe lời?" Anh nhíu lông mày nhìn cô, trong giọng nói mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
"Ừ." Cô gật đầu thật mạnh, giơ ngón tay thề: "Em bảo đảm."
"Vậy đi ra ngoài chờ, đừng đứng ở chỗ này." Mạc Lãnh Tiêu trầm giọng mở miệng nói, xoay người tiếp tục bận rộn làm việc.
"Không muốn!" Cô không nghe theo, vẫn ôm anh như cũ, cô không muốn cách xa anh. Người đàn ông cũng không kiên trì nữa. . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn lẳng lặng dán vào lưng anh, chờ anh nấu cháo, ôm cô, đi ra phòng bếp.
Ngồi cùng anh ở trên ghế sa lon, đôi tay Thanh Thần kéo gáy của anh: "Lãnh, cám ơn anh đối tốt với em như vậy. . . . . ." Hôn lên khắp khuôn mặt anh, bên tai của anh.
"Mộ Thanh Thần." Lôi kéo tay của cô, lông mày Mạc Lãnh Tiêu chìm xuống, gương mặt tuấn tú có chút buộc chặt: "Muốn chơi với lửa sao?"
Đầu cô, dựa vào trên ngực của anh, trên mặt của cô hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt: "Vậy anh sẽ đốt em sao?"
Thân thể, hơi sững sờ, phản ứng của cô, làm cho anh cảm thấy bất ngờ.
Ngẩng đầu lên, con mắt trong suốt không nhiễm chút tạp chất chiếu thẳng, dừng lại trong mắt anh: "Lãnh, em. . . . . . Em là cam tâm tình nguyện. . . . . ."
Cô thật sự là cam tâm tình nguyện giao mình cho anh, mặc dù, anh cũng không thiếu phụ nữ, nhưng mà, cô thật sự muốn làm người phụ nữ của anh, mà không phải là một người xa lạ ở chung với anh dưới một mái nhà . . . . . .
Mặc dù, khoảng cách giữa bọn họ, vĩnh viễn không thể kéo gần, nhưng, cô chấp nhận, thật sự chấp nhận. Ai bảo cô rất yêu anh chứ?
"Lãnh. . . . . . Em...em không cần danh phận, cái gì em cũng không muốn. . . . . . Em chỉ là, chỉ là. . . . . ." Cô, cũng không phải người phụ nữ tùy tiện, anh biết không?
Cô, chỉ là muốn sau này, có được nhiều hơn một chút kỷ niệm cùng với anh.
Mạc Lãnh Tiêu nhìn mặt của cô đỏ bừng bởi vì luống cuống, nhìn cô không chớp mắt, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má như ngọc của cô: "Cái gì cũng không muốn?"
Gật đầu thật mạnh, Thanh Thần khẽ cắn môi: "Vâng, cái gì em cũng không muốn. . . . . . Em biết, anh cũng không hiếm lạ gì. . . . . . Nhưng, mà em. . . . . ."
Cô gấp đến mức sắp khóc, hai mắt thấm đẫm nước mắt nhìn anh: "Dù sao, em tự nguyện. Lãnh. . . . . . Anh...anh. . . . . ."
Úp mặt ở trong ngực của anh, cô ngậm miệng lại, chỉ là khe khẽ nức nở. . . . . .
"Không hối hận?"
"Vâng, không hối hận!"
Lời nói kiên định vừa nói ra, tay của anh đã chạm vào bên trong áo ngủ của cô, hai tay đầy dịu dàng.
Thân thể hơi run rẩy, nhưng ánh mắt Thanh Thần vô cùng kiên định.
Ánh mắt của cô, lấy lòng anh, cúi đầu khẽ cắn chặt lỗ tai của cô, giọng nói của anh nghe sao mà cảm động thế: "Giữa tôi cùng Tống Vũ Phàm, em, chọn ai?"
Trái tim, khẽ đập lỡ một nhịp, cô có chút khẩn trương nhìn của anh, không hiểu vì sao anh nhận ra mình có quan hệ cùng Tống Vũ Phàm.
Bỗng nhiên, cô lại cười, cần gì phải thắc mắc nhiều như vậy? Chỉ cần coi vấn đề của anh, làm chính là đang quan tâm mình, không tốt sao?
"Lãnh, em chỉ thích anh. . . . . ." Kéo cổ của anh, cô chủ động hôn lên môi của anh, hôn lên những câu hỏi không rõ lí do này của anh.
Câu trả lời của cô, làm cho anh hài lòng, nhanh chóng đảo khách thành chủ, đứng dậy ôm cô vào phòng của anh.
Búi cài cài tóc rơi xuống đất, mái tóc dài đen nhánh cứ thế tùy ý buông xuống .
Đặt cô lên trên chiếc giường lớn, không nói lời nào hôn lên đôi môi anh đào của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội lên tiếng, bá đạo chiếm lấy hương thơm mềm mại từ đôi môi cô.
Nhanh chóng đưa lưỡi vào thăm dò trong miệng cô, dây dưa với lưỡi cô, vội vàng đòi lấy ngọt ngào thuộc về cô.
Bàn tay bắt lấy cổ tay cô giơ lên cao khỏi đầu, Mạc Lãnh Tiêu thả sức thưởng thức bộ dáng ngoan ngoãn của cô.
Anh biết, giờ phút này, anh chỉ muốn cô.
Có chút thô lỗ xé áo ngủ cô, cởi ra quần áo của mình. Da thịt màu đồng của anh nằm đè lên thân thể trắng ngần như tuyết của cô, không có bất kỳ vật cản ngăn cách, cương và nhu trái ngược nhau, nhưng đều rất đẹp.
Thanh Thần chỉ cảm thấy bất chợt trời đất quay cuồng, thân thể không ngừng mềm đi bởi vì sự xâm chiếm của anh.
Từng có một lần cùng anh với nhau gần nhau như vậy. Nhưng mà so sánh với lần sợ hãi đó, lần này, cô hi vọng sẽ tốt đẹp hơn.
Cô không thể phủ nhận đã yêu người đàn ông trước mắt này, cho nên cô không muốn nghĩ lại, không muốn nói về buổi tối không vui đó.
Đỏ mặt, Thanh Thần to gan đáp lại nụ hôn của anh, thử sử dụng phương thức anh dùng để đáp lại cái hôn của anh dành cho cô.
Bỗng nhiên có tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cùng vật thể to lớn cứng ngắc của người đàn ông chạm thân thể vào làm trong lòng cô dâng lên thứ cảm giác xa lạ là sự tự hào.
Thì ra cũng không phải chỉ có mình cô bị ảnh hưởng bởi anh. Mạc Lãnh Tiêu cũng có phản ứng với cô
Động tác của anh, không chỉ đang trêu trọc cô, mà còn cho thấy anh cũng muốn cô. Nếu không, tầm mắt của anh sẽ không nóng rực như vậy, sẽ không tham lam như vậy.
Nghĩ tới chỗ này, Thanh Thần khẽ nở nụ cười, nụ cười đó biến mất trong nháy mắt khi cảm nhận được vật phía dưới anh khát vọng khẽ chống vào phần nhạy cảm dưới bụng mình.
Cô nóng đỏ mặt, e lệ rụt rè cảm thụ ám hiệu như có như không kia.
Mạc Lãnh Tiêu chỉ lướt qua vùng bụng bằng phẳng, thành thạo mà trực tiếp thăm dò vào địa phương mềm mại nhất của cô.
Mắt đen nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn bộ dáng hoảng sợ bất lực của cô khi anh thăm dò vào trong cơ thể cô, khóe miệng gợi lên làm mất đi nụ cười gian manh.
Không ngờ, vào giờ phút này, vẻ đẹp của cô lại khiến cho anh thấy ngạc nhiên thú vị.
"Không cần. . . . . ."
Thanh Thần hoảng sợ lui về phía sau, nghĩ ngăn lại sự xâm nhập xa lạ kia.
Nhưng thân hình anh cao lớn dễ dàng ngặn chặn cô, để cho cô không có cách nào khép lại, chỉ có thể hoàn toàn đem toàn bộ bản thân giao ra cho anh.
"Không cần?" Anh nói, trừng phạt hôn cô: "Mới vừa rồi, là ai nói muốn ."
"Anh còn nhớ rõ mùi vị của em rất ngọt, rất mê người." Lời của anh tràn đầy sự mờ ám, từng câu chữ nóng rực thổi nóng vào da thịt cô.
Mùi vị đó, chỉ cần bất luận kẻ nào hưởng thụ qua, đều không cách nào quên được.
"Bây giờ nói không cần, đã quá muộn." Ở bên tai cô, anh bá đạo tuyên bố, ngón tay không ngừng một giây uyển chuyển vẽ ra hình dáng trên cơ thể cô.
"Em. . . . . ." Thanh Thần không ngừng thở hổn hển, đôi mắt quyến rũ không thể nào nhìn anh.
"Bé con, lần này, anh sẽ đối với em thật dịu dàng". Anh đè lên thân thể cô, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn chút cảm xúc cô nghe không ra.
"Lãnh. . . . . . Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không xa cách nhau nữa, có được hay không?" Không trả lời cho câu hỏi của cô, anh chỉ im lặng cùng đòi lấy.
Dưới sự hấp dẫn của anh, cô không ngừng thở hổn hển, bị kẹp ở giữa thân thể anh và chiếc giường, cô không còn chỗ nào có thể trốn, mà lưới tình anh giăng ra, càng làm cho cô khó có thể thoát khỏi.
Nói cách khác, cô tình nguyện rơi vào trong lưới, không hề muốn chạy trốn.
"Nhớ hay không?" Hôn từng chỗ trên người cô, Mạc Lãnh Tiêu cúi thấp đầu mê hoặc cô.
Thanh Thần khó có thể tự suy nghĩ câu hỏi của anh, khắp khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực: "Nhớ. . . . . . Nhớ, cái gì?"
"Nhớ đêm hôm đó." Anh nói lực đạo càng tăng thêm. Bên trong đôi mắt đen thoáng qua vài tia ánh sáng sâu xa mà cô không biết.
Mặc dù đêm hôm đó, anh say, nhưng anh vẫn nhớ rõ từng phản ứng của cô, cô ngượng ngùng, cô sít chặt, vẻ đẹp tuyệt vời của cô. Tất cả điều đó đều làm cho anh yêu thích không buông tay, không muốn buông ra, liền muốn cứ chiếm giữ như vậy!
"Không. . . . . . Không nhớ rõ. . . . . ." Cô ngượng ngùng quay đầu, không muốn cho anh nhìn ra phản ứng chân thật.
Một lần kia, đối với cô mà nói, cũng không phải là ký ức tốt đẹp để nhớ lại. Cô không muốn vào lúc này, dâng lên suy nghĩ sợ hãi lúc đó. . . . . .
"Thật sao? Như vậy anh càng phải cố gắng thêm nữa, xem xem có thể gợi nhớ lại trí nhớ em chút nào hay không." Mạc Lãnh Tiêu khó được lúc cười, không chịu bỏ qua cho người trong ngực, nước da cô dần dần nhuộm lên thành màu tuyệt đẹp.
"Lãnh. . . . . ." Lời nói tà ác, làm cho cô sợ hãi. Người đàn ông này, quá mức gian manh, cô hầu như không có sức lực, vô lực ngăn cản.
Thân thể kịch liệt run rẩy, quá nhiều cảm giác xa lạ xuất hiện, làm cho cô không có cách nào suy nghĩ, tay nhỏ bé nắm chặt cổ tay của anh, muốn dời đi tay của anh, nhưng mà không còn một chút hơi sức nào dùng được, chỉ có thể bị động thừa nhận tất cả những điều anh đang làm.
"Lãnh. . . . . . Em, sợ. . . . . ." Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ làm cô muốn rút lui, ý chí Thanh Thần mơ hồ nhìn anh, cầu mong sự giúp đỡ của anh.
Ôm thật chặt thân thể của cô, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu cũng trở nên nhỏ nhẹ: "Bé cưng, anh muốn em, muốn em. . . . . ."
Không ngừng nỉ non ở bên tai cô, cố gắng dùng phương thức này làm giảm tâm tình khẩn trương của cô.
Cảm giác mình giống như đang bồng bềnh trên mặt biển, không ngừng phập phồng, cảm giác đó, thật sự quá mức kích thích, quá mức mơ hồ.
Thấp thoáng cảm thấy, thân thể của mình bị anh ôm lấy, Thanh Thần nằm ở trên vai của anh, đúng lúc đó hành lang đột ngột truyền tới tiếng bước chân, bỗng chốc khiến Thanh Thần mở mắt ra: "Lãnh. . . . . ."
Thanh Thần thét chói tai ra tiếng, có người đi tới, mà bọn họ chưa đóng cửa!
Thân thể Mạc Lãnh Tiêu cứng đờ, giống như cả người bị hắt một gáo nước lạnh.
Cho dù đưa lưng về phía cửa, trong nháy mắt anh giống như đã hiểu ra cái gì. Bàn tay kéo qua chăn tơ tằm che lại, đắp thật chặt lên hai người.
"Thiếu gia, thiếu gia. . . . . ." Người vội vàng đi tới biết điều, chỉ đứng ở bên trái cửa phòng, bắt đầu xin chỉ thị.
"Nói!" Mạc Lãnh Tiêu thở mạnh, giọng nói lạnh lùng kia dọa người khác sợ đến run rẩy.
Người ở phía ngoài ngoài, rùng mình một cái, lại chỉ có thể kiên trì đến cùng: “ Lâm Sách thiếu gia tìm ngài khắp nơi, điện thoại của thiếu gia tắt máy."
Mặt Thanh Thần dựa sát vào trên ngực anh, cảm thấy thân thể anh cứng ngắc, cảm thấy anh thở hổn hển, trái tim không khỏi đau đớn.
Mỗi thuộc hạ của anh đều được huấn luyện kĩ càng, chưa từng có sợ hãi như trước mặt bọn họ bây giờ.
Mà Lâm Sách gấp gáp tìm anh như vậy. . . . . . Nguyên nhân làm cho Lâm Sách vội vã như thế muốn tìm được anh, cũng không nhiều. . . . . .
Mạc Lãnh Tiêu cầm lấy áo sơ mi, mặt lạnh lùng mặc vào, ánh mắt anh nhìn về phía cô dừng lại nửa giây.
Thanh Thần chỉ nhìn anh, tay nhỏ bé lôi kéo tay của anh, không nói gì im lặng.
"Tôi đi một lát." Nhìn cô một lát, anh mở miệng nói.
". . . . . ." Khẽ mím môi, cô nở nụ cười nhạt nhòa : "Vâng."
Mặc quần áo tử tế, Mạc Lãnh Tiêu nhanh chóng rời khỏi phòng, không nói một câu nói nào nữa.
Thở dài, Thanh Thần nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, để cho mình không suy nghĩ. Trong đầu lại không ngừng hiện ra gương mặt anh tuấn của anh.
Ở trong chăn, đem thân mình cuộn lại thành một vòng, cô ôm thật chặt cơ thể, cắn môi: "Anh chỉ đi ra ngoài một lúc, chắc chắn anh sẽ trở về. Ngủ đi, tỉnh ngủ, là có thể nhìn thấy anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...