Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Hít hít lỗ mũi cô điều chỉnh tâm tình của mình: "Tôi vừa mới nấu mì."
Kéo áo ngủ qua một bên ôm cô lên.
"Cùng nhau ăn."
Đến phòng ăn một bát mì đặt ở trên bàn, anh ôm cô vào trong ngực đặt ở trên đùi, cô hơi đỏ mặt: "Thả tôi xuống."
Anh không lên tiếng chỉ muốn ôm cô như vậy.
Hai người ở gần gang tấc như thế cũng có thể đem đối phương thấy rõ ràng như vậy.
Mạc Lãnh Tiêu càn rỡ nhìn cô nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cô, nhìn cô tất cả bởi vì cảm xúc, anh nâng bàn tay vuốt gương mặt của cô thật nhẹ cười lại in lên môi của cô.
Thanh Thần hơi sửng sốt, ảo giác sao? Vì sao nụ hôn này cô nếm có tự vị nhớ nhung bên trong?
Anh...anh và tiểu thư Nam Cung muốn đính hôn sao?" Lông mi thật dài rủ xuống, biết không thể hỏi nhưng cô vẫn hỏi.
Anh chỉ là đè cô trở lại trong ngực trầm giọng nói: "Không có."
"Tôi cho là anh sẽ không xuất hiện nữa." Chôn ở trong ngực anh cô buồn buồn mở miệng.
Anh vuốt vuốt tóc của cô, không giải thích chỉ là cúi đầu ăn mì.
Gắp một chút tử nhét vào trong miệng của cô, cô ngoan ngoãn há mồm tiếp theo cũng không nói lời nào.
Tay nhỏ bé vẽ lên lông mày anh, ánh mắt nhìn anh chứa đầy dịu dàng: "Anh gầy."
Anh dừng lại chỉ là trầm mặc nhìn cô. Tất cả tối nay có chút không ngờ rồi.
Anh tỉnh táo, lý trí của anh không phải như vậy nhưng hôm nay lại....
"Anh vẫn chưa trả lời lời của tôi." Cô nâng miệng cố ý muốn biết đáp án.
"Ngu ngốc!" Anh gõ trên trán cô một cái: "Mộ Thanh Thần! Em càng ngày càng lớn mật? Hả?"
"Hừ!" Cô quay đầu trong giọng nói lại mang theo quan tâm: "Anh nhất định là lại phát bệnh đau dạ dày rồi."
Đòi lấy hôn môi của cô để dời đi lực chú ý của cô.
Ôm cô trở lại phòng ngủ của anh tựa vào đầu giường, cô liền vùi ở trong ngực của anh khóe môi nụ cười ngọt ngào.
Thanh Thần tựa vào lồng ngực của anh nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Con ngươi linh động quay vòng muốn nói gì cuối cùng không nói ra miệng.
Cô biết trong lòng anh có một người tên là Tiểu Nhược, có lẽ anh yêu cô gái đó mới có thể cảm thấy sự do dự trông nội tâm của anh thậm chí là đau triệt để.
Anh nói lời xin lỗi này áy náy là phát ra từ nội tâm
Câu nỉ non kia ấy là sao khổ sở khiến cho cô là người ngoài cũng có thể cảm thấy đây là tình ý sâu nặng.
"Anh hôm nay sẽ đi sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Em muốn tôi đi sao?" Anh hỏi ngược lại, một đôi mắt tĩnh mịch chớp cũng không chớp nhìn cô thanh âm vẫn như cũ trầm thấp dễ nghe giống như là âm điệu kì diệu của đàn vi-ô-lông xen vào.
Cô chôn đầu ở trong ngực của anh: "Tôi không muốn."
Trả lời thành thật khiến cho anh đột nhiên có một chút hiểu Mạc Lãnh Tiêu trầm trầm nở nụ cười, hôn sợi tóc mềm mại của cô một cái: "Vật nhỏ, em muốn tôi."
Thân thể khẽ run lên, lỗ mũi có chút chua chua, cô liều mạng nháy mắt ở trong ngực anh ngửi mùi vị của anh: "Ừ."
Cô cũng không phủ nhận nhớ nhung đối với anh.
"Tôi....."
"Được rồi, cái gì cũng đừng nói. Ngủ đi." Anh bá đạo kết thúc đề tài, hôn lên môi của cô ngăn lời nói của cô đang lúc thở dốc, dịu dàng ôm cô vào trong ngực.
Bị anh ôm thật chặt, cô thừa dịp thở dốc nhanh chóng mở miệng: "Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết. Ngoan ngoãn ngủ." Anh khép mắt, giọng nói lạnh mấy phần thái độ này không cho cô cự tuyệt chút nào.
Nhăn mũi một cái ngủ ở trong ngực của anh, dù là trong lòng tràn đầy nghi vấn ban đêm cô cũng thường ngủ không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...