Editor: Thiên Y
Khu biệt thự phía Đông
Xuống xe, Mạc Lãnh Tiêu kéo Thanh Thần lên cửa phòng thuộc về hai người bọn họ ở trên lầu hai.
Anh chợt dừng bước, buông tay ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh từ khi bước vào biệt thự.
Mạc Lãnh Tiêu như vậy quả thực khiến Thanh Thần mở rộng tầm mắt. Vốn cho là, trầm ổn tỉnh táo mới là cá tính của hắn, không ngờ, anh lại có thể ngây thơ như thế.
Thậm chí, ngây thơ đến mức đáng yêu như vậy.
Trong lòng của Thanh Thần hồi hộp, nhưng từ đầu đến cuối trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vẫn mang vẻ hồn nhiên, ánh mắt tròn to nhìn về phía anh: "Tâm trạng của anh không tốt, vậy em không làm phiền anh nữa.... Trước, đi vào."
Mấy ngày nay, cô đều ở chung một phòng với anh, ngủ chung một giường, hàng đêm dây dưa với anh.
Đêm nay, nếu để cho một mình cô ngủ trong phòng, có lẽ, cô còn có thể không quen đấy.
Đối mặt với sự dò xét của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu chỉ lạnh mặt, không trả lời.
Thấy anh không nói lời nào, Thanh Thần cũng không muốn khiến cho nút thắt này siết chặt, dù sao cũng bày tỏ lòng mình rồi. Đối phó với người đàn ông biến thái này, mình phải chủ động đúng lúc mới có thể hạ được anh.
Thở phào nhẹ nhõm, Thanh Thần tăng thêm can đảm, chủ động nói: "Anh, có muốn cho em hôn một nụ hôn tam biệt không?"
Ông trời, thật sự cô khiêu khích anh đến nghiện mất rồi, đây đã là lần thứ mấy cô quyến rũ anh? Mộ Thanh Thần ơi là Mộ Thanh Thần! Mày đúng là thật tà ác, một sắc nữ.
Ở trong lòng, Thanh Thần không ngừng trách mắng mình, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy ý hỏi.
Nhưng vẻ mặt của Mạc Lãnh Tiêu vẫn âm trầm, không thèm để ý đến sự dụ dỗ của cô: "Em muốn sao? Trong quán rượu có thể có người đàn ông muốn hôn em."
Giọng nói mang vị chua nồng đậm, Mạc Lãnh Tiêu hừ lạnh, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi ở trong quán bar, anh lại nuốt không trôi lời nói kia.
Mặc dù biết cô chỉ muốn khiêu khích mình, nhưng ở trước mặt của anh, cô lại dám có cử chỉ tình cảm với người đàn ông khác, đúng là đáng chết!
"Người ta mới không có." Thấy anh còn đang tức giận, Thanh Thần hoàn toàn bị lòng dạ hẹp hòi của anh đánh bại, nhưng mà trong lòng của cô cũng rất ngọt ngào.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, không để ý đến gương mặt nặng nề của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần nhón chân lên, chủ động vòng tay qua cổ anh, sau đó chạm khẽ vào môi anh.
Một cái, hai lần, ba cái! Hừ, cô cũng không tin anh sẽ không có phản ứng.
Trong mắt Thanh Thần xoẹt qua một chút giảo hoạt, không ngừng chạm khẽ vào môi của anh, chờ đợi anh đáp lại.
Nhưng hôn môi anh rất nhiều rồi, vậy mà một chút phản ứng, Mạc Lãnh Tiêu cũng không có.
Được rồi, trong lòng Thanh Thần thở dài. Mạc Lãnh Tiêu! Chính anh muốn cứng đối cứng phải không? Rất tốt, nếu anh có bản lãnh thì đừng có mà thỏa hiệp!
"Thôi, em vẫn nên đi tìm Nguyễn Hoài.... Ưmh!" Lời còn chưa nói hết, Mạc Lãnh Tiêu lập tức thô bạo hôn lên môi của cô, bàn tay giữ chặt sau gáy của Thanh Thần, đầu lưỡi nóng rực mạnh mẽ tiến vào trong miệng nhỏ nhắn.
Biết rõ là cô cố ý muốn kích thích mình, nhưng anh vẫn không khống chế được bản thân, hoặc là nên nói anh cũng muốn hôn cô, muốn xoá đi toàn bộ hơi thở của người đàn ông khác còn lưu lại ở trên người của cô. Cô bé này chỉ có thể là của anh, trên người của cô chỉ có thể lưu lại mùi hương của anh.
Hơn nữa......
Đầu lưỡi chạm qua cái lưỡi thơm tho, Mạc Lãnh Tiêu mút lấy ngọt ngào ở trong miệng của Thanh Thần, nghe được tiếng thở gấp khe khẽ của cô, phản ứng thành thực lại nhiệt tình kia đủ để kích thích cảm giác tuyệt vời của đàn ông.
Đầu lưỡi mềm mại của anh, từng chút từng chút hút lấy hơi thở của cô, khiến cho cô xụi lơ ở trong lòng của anh.
Thanh Thần thở gấp khi anh vừa rời khỏi, môi của hai người tách ra nhưng vẫn gần sát với nhau, hơi thở cũng trở nên nóng rực lại hỗn loạn.
Cô nhìn anh, vì nụ hôn mà đôi mắt đẹp dâng lên một tầng hơi nước, gương mặt cũng ửng hồng, đôi môi hơi sưng đỏ vì nụ hôn của anh.
Mà ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu như lửa nóng, toả ra khát vọng thuần khiết của một người đàn ông. Nhưng anh liều mạng đè nén, lý trí nhắc nhở anh không thể tha thứ cho cô dễ dàng như vậy, nếu không về sau cô gái này chắc chắn sẽ coi trời bằng vung. Nhưng ở trong lòng, Thanh Thần lại không cho anh có cơ hội để trừng phạt mình.
"Lãnh...." Vươn chiếc lưỡi ra, Thanh Thần không lưu loát khẽ liếm môi mỏng của anh, âm thanh mềm mại vì hôn anh mà khàn khán, lại càng thêm mê người: "Anh đưa em vào trong, có được không?"
Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn cô, mà Thanh Thần lại đỏ mặt, khẽ cắn môi của anh như khiêu khích.
Cô gái nhỏ đáng chết này! Từ lúc nào đã học được những thủ đoạn cám dỗ đàn ông này? Đưa cô đi vào, giống như một người đàn ông bình thường dẫn cô vào phòng của mình. Không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện này rõ ràng là một cái hố để dụ dỗ anh nhảy xuống, hơn nữa cô còn không chút nào che giấu ý đồ của mình.
Từng hành động của cô đều đang khiêu khích anh, hấp dẫn anh.
Anh biết, cũng rất hiểu. Nhưng anh lại càng muốn biết rốt cuộc là ai đã dạy cô những thủ đoạn quyến rũ đàn ông này?
Kẻ đó là Nguyễn Hoài Viễn sao? Hay là người bạn duy nhất của cô, Tiết Khả Nhân?
Lẽ ra vào lúc này, Mạc Lãnh Tiêu vốn có thể cự tuyệt. Trận đấu này, nếu anh đã nhìn thấu thủ đoạn của cô, đương nhiên không thể có lý do để cho cô dắt mũi mình đi.
Nếu không về sau, làm sao anh còn có chỗ đứng nữa?
Hiện tại anh nên xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lý trí không ngừng nhắc nhở ở trong đầu Mạc Lãnh Tiêu, nhưng anh lại chăm chú nhìn cô.
Thanh Thần thấy anh trầm mặc, dứt khoát nhìn xuống, cánh môi chậm rãi rời khỏi, thân thể mềm mại thơm mát cũng dần dần lui ra khỏi ngực anh, cánh tay đang ôm cổ anh cũng chậm rãi hạ xuống.
Không còn suy nghĩ nữa, phút chốc Mạc Lãnh Tiêu nắm lấy tay của cô.
Thanh Thần ngước lên, còn chưa kịp mở miệng, môi lại bị che phủ lần nữa. Nụ hôn lần này như mưa to gió lớn, điên cuồng mãnh liệt chiếm đoạt hơi thở của cô, cánh tay mạnh mẽ bế ngang cô lên rồi xoay người đi vào phòng.
Biết rõ là một cái hố, nhưng anh vẫn nhảy xuống rồi!
Thấy cá đã cắn câu, đôi mắt Thanh Thần khẽ giương lên thành hình bán nguyệt. Ông trời ơi, mấy chiêu mà Tiết Khả Nhân dạy cho cô thật sự có hiệu quả rồi, thoáng một cái....
Thì ra, muốn khiến anh mất khống chế vì mình, cũng không khó khăn như vậy.
Trong lòng tràn đầy niềm vui sướng, đồng thời Thanh Thần cũng hạ quyết tâm, lần này cô muốn sử dụng toàn bộ sự hấp dẫn của mình để quyến rũ anh.
Cô không tin, anh không có một chút cảm giác nào với mình. Anh yêu thích mình, hơn nữa còn rất thích. Nếu không, anh sẽ không vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.
Vừa vào cửa, lập tức Thanh Thần bị Mạc Lãnh Tiêu đè ở trên cửa, hai chân thon dài ôm hông của anh, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa với anh.
Mạc Lãnh Tiêu hôn mạnh mẽ, mà cô cũng nhiệt tình đáp lại. Môi lưỡi quấn lấy nhau, nuốt lấy hơi thở của nhau, hơi thở nóng bỏng tản ra.
Thậm trí bàn tay nhỏ mềm mại trượt vào từ trong vạt áo của anh, tuy là xấu hổ lại lớn mật, nhưng không ngờ phần trên của anh lại là thân hình cường tráng với cơ bụng săn chắc như vậy.
Nhìn cái người đàn ông cao quý nho nhã này, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy. Cô thật bất ngờ.
Rất ít khi chủ động chạm vào thân thể của anh, Thanh Thần gần như là tò mò, tiếp tục sờ lên trên, làn da săn chắc khiến cho tim của cô nhảy thình thịch.
Mạc Lãnh Tiêu cắn nhẹ môi của cô, bởi vì tay cô sờ loạn ở trước ngực mà bên môi nâng lên nụ cười vừa mê người lại có chút không đứng đắn: "Cô bé! Vóc dáng của anh, em có vừa lòng không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên bởi vì lời nói của anh. Nhưng Thanh Thần không có ngượng ngùng, ngược lại còn thành thật gật đầu: "Hài lòng, rất rất hài lòng."
Mắt đẹp nhìn anh, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi của anh, ngón tay mơn trớn ngực anh, vụng về lại lớn mật trêu chọc.
Động tác mập mờ khiến Mạc Lãnh Tiêu hừ nhẹ, nghĩ muốn bắt lấy đầu lưỡi bướng bỉnh của cô. Đột nhiên cô đẩy anh ra, thu về hai chân đang vòng quanh người anh, giày cao gót trên chân bị đá ra, dáng vẻ dịu dàng đứng ở trước ghế sô pha.
Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày nhìn cô, muốn biết rốt cuộc lúc này cô muốn làm gì? Chạy trốn sao? Không thể nào!
"Lãnh! Nhảy với em một bài, có được không?" Khẽ cười, Thanh Thần nũng nịu đề nghị, chăm chú như anh, mắt đẹp như có như không lộ ra sự thanh thuần và yêu mị.
"Nhảy ư? Bây giờ sao?" Hiện tại, Mạc Lãnh Tiêu lại không có một chút hứng thú, dường như anh có thể tưởng tượng thân thể của cô nhảy múa sẽ như thế nào.
"Dạ! Em muốn nhảy múa." Mặt đỏ lên như muốn nổ tung.
Ông trời! Cô ấy thật sự muốn nhảy tiếp một lần nữa màn múa cột còn chưa xong ở trong quán bar sao?
Nhắm mắt lại, Thanh Thần ổn định lại tâm tình của mình, đưa tay đẩy xuống dây áo trên vai trái, sau đó chậm rãi đi về phía anh.
Cô thương anh như vậy, ở trước mặt anh, cô có cái gì phải xấu hổ đây? Bọn họ sẽ kết hôn, không phải sao?
Khẽ vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, Thanh Thần chậm rãi xoay thân thể, cả người không khỏi tản ra sự hấp dẫn và khiêu khích.
Hai dây áo rơi xuống, Thanh Thần kéo ý phục mình, bộ ngực tuyệt đẹp như ẩn như hiện. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu cứ quấn lấy như bị thu hút trước vẻ đẹp đó. Dáng vẻ trẻ trung lại hấp dẫn kia đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào bốc cháy.
Thanh Thần đi tới trước người Mạc Lãnh Tiêu, dán vào thân thể anh, coi anh như một cây cột. Cô múa xung quanh anh, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt của anh, lại chuyển tới bên người anh, khẽ hé miệng thổi khẽ bên tai của anh.
Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô thanh thuần mê người như yêu tinh đang uốn éo ở bên cạnh mình, đôi môi của cô dán gần vào anh.
Mặc cho ngón tay của cô đẩy cúc áo của mình ra, đầu ngón tay vừa lướt qua ngực của anh liền nhanh chóng rút về, dường như ngay cả thân thể dịu dàng kề sát trên ngực của anh cũng muốn rời khỏi.
Mạc Lãnh Tiêu không để cho cô rời đi, đưa tay dùng sức ôm hông của cô, khiến thân thể Thanh Thần dán chặt vào mình.
Vì nhảy múa mà hơi thở của Thanh Thần trở nên dồn dập, ngực phập phồng khẽ chạm vào lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ ửng, mà bị anh ôm cô cũng không có phản kháng, chỉ ngẩng đầu cười, dịu dàng nhìn vào anh.
"Lãnh! Em nhảy không đẹp phải không?" Thanh Thần khẽ thở dài hỏi, thân thể dán chặt vào nhau khiến cô cảm thấy thân thể của anh càng ngày càng nóng, càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, nụ cười của cô lại càng thêm rực rỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...