Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Edit: Shinbi

Nhẹ nhàng chớp mắt, vẻ mặt Đoan Mộc Tình ngây thơ ngẩng đầu nhìn Mạc Lãnh
Tiêu: “Em học quản lý quan hệ công chúng. . . . . . Em nghĩ, bất kỳ tập
đoàn nào cũng đều dùng được, anh Mạc, vậy em có thể đi làm ở công ty của anh chứ?”

“Thế nào? Công ty của cha và anh trai em không chịu
nổi pho tượng Phật lớn là em sao?” Đối mặt với ám hiệu trực tiếp của cô, tính tình của Mạc Lãnh Tiêu vẫn nhẫn nại như cũ, phá vỡ mong muốn của
cô.

Cảm tình của Đoan Mộc Tình đối với mình, anh đương nhiên rõ ràng, nhưng trong mắt anh, cô chỉ là em gái của anh thôi.

Mặc dù, anh không trực tiếp từ chối cô, nhưng từng hành động của anh cũng
thể hiện rõ lập trường của mình, anh tin Đoan Mộc Tình biết rõ tâm ý của anh.

Dù sao, cô là con gái bạn tốt của cha anh, vừa là em gái
của Đoan Mộc Dương, chỉ cần cô không đòi hỏi, anh cũng sẽ giữ sĩ diện
cho cô.

“Nhưng. . . . . . Em...em muốn có thể thường xuyên nhìn
thấy anh Mạc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, Đoan Mộc Tình tin mấy năm
không gặp, Mạc Lãnh Tiêu nhất định sẽ nhìn cô bằng cặp mắt khác.

Cô gái xinh đẹp tài giỏi như vậy, cũng không phải có thể tìm được ở bất kỳ nơi nào.

Mạc Lãnh Tiêu vẫn cười, chỉ là cặp mắt đen kia đã từ từ nhiễm hàn ý làm cho người quen của anh cũng biết, anh nhanh chóng mất hết kiên nhẫn rồi.


“Không bận việc ở trường sao? Sao đột nhiên quay trở lại?” Không gỡ cánh tay
đang kéo ống tay áo mình của cô, tầm mắt của Mạc Lãnh Tiêu rốt cuộc cũng không rơi xuống khuôn mặt của Đoan Mộc Tình.

“Xong rồi, quản gia nói với em. . . . . . Em...em nghĩ, em đã lâu không gặp anh Mạc rồi,
cho nên mới trở về.” Rốt cuộc là con gái, Đoan Mộc Tình vẫn có chút xấu
hổ, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đã sớm ửng hồng.

Ôm
chặt lấy cánh tay của Mạc Lãnh Tiêu, Đoan Mộc Tình quyết định rèn sắt
khi còn nóng: “Anh Mạc, hiếm khi anh tới đảo Bali, lần này, em nhất định sẽ đối tốt với anh, để cho anh hoàn toàn hiểu nơi này. . . . . .”

“Có được không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ của Đoan Mộc Tình, ánh mắt cầu cứu nhìn anh trai của mình: “Anh Mạc, lúc ở nhà em, anh
trai ngày nào cũng nhắc tới anh, lần này, anh lưu lại hơn mấy ngày, hai
người có thể gặp nhau tâm sự rồi.”

Nghe được Đoan Mộc Tình mang
bạn tốt của mình ra để ngụy trang, Mạc Lãnh Tiêu dù trong lòng có chút
không vui, ngại vì quan hệ bạn bè, hơn nữa, Đoan Mộc Tình cũng không có
ác ý, gương mặt tuấn tú hiện lên một chút ôn hòa: “Lần này anh sẽ lưu
lại thêm mấy ngày, có Đoan Mộc tiểu thư làm hướng dẫn viên du lịch,
đương nhiên là được.”

Kế hoạch vốn là định dừng ở chỗ này một
vòng rồi đi, chỉ là, nếu cô bé kia thích nơi này, anh sẽ không để ý mà ở chỗ này nghỉ ngơi nhiều một chút, dù sao tập đoàn Liệp Báo không có anh ở văn phòng làm việc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cộng thêm
việc anh lớn hơn cô bé kia mười ba tuổi, muốn không nhận thức già cũng
không được. Cô bé thích lãng mạn, anh không hiểu.

Tuổi của Đoan Mộc Tình tương đương cô, có cô ấy lập kế hoạch đi chơi, hay là anh muốn tự mình ép buộc muốn đến cho bằng được.

Nhìn thấy Mạc Lãnh Tiêu đồng ý yêu cầu của mình, Đoan Mộc Tình quả thật vui
mừng muốn từ trên mặt đất nhảy lên, vốn không chú ý tới vẻ mặt như có
điều suy nghĩ của người đàn ông, ôm cánh tay của anh đi về phía trước:
”Vậy, chúng ta còn chờ cái gì nữa? Bây giờ chúng ta ra chơi đi, đảo Bali có rất nhiều chỗ được để chơi đấy, nếu anh Mạc biết, nhất định sẽ không muốn rời khỏi nơi này. . . . . .”

Vẻ mặt vui vẻ của Đoan Mộc Tình không che giấu chút nào sự yêu thích dành cho Mạc Lãnh Tiêu.

Cô kích động làm cho Mạc Lãnh Tiêu bật cười, vuốt đầu của cô, âm thanh vẫn không nhiệt độ như cũ: “Vẫn giống khi còn bé, nói gió thì có mưa .”

“Không phải.” Đoan Mộc Tình hừ mũi: “Em được gọi là mạnh mẽ và kiên quyết, anh Mạc bận như vậy, em đương nhiên phải nắm chặt thời cơ giới thiệu cho
anh nơi này rồi!”

“A, em gái vừa mới trở về lại muốn đi ra ngoài? Em không sợ ông cụ tức giận sao?” Nữ sinh Đoan Mộc Tình hướng ngoại làm cho Đoan Mộc Dương hết ý kiến rồi, nhìn bóng lưng hai người hấp tấp
muốn rời đi, không nhịn được nhắc nhở.


“Không quan tâm.” Đoan Mộc Tình không quay đầu lại: “Em không sợ ông ấy!”

Trong lòng cô, không một người nào có thể so sánh với Mạc Lãnh Tiêu, cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Cô muốn cho Mạc Lãnh Tiêu biết, mình đã không còn là cô bé năm đó nữa rồi, cô là một cô gái thành thục, một người phụ nữ có thể hấp dẫn anh.

“Tiểu Tình, anh không muốn làm cho bác trai truy nã anh khắp đảo.” Dừng bước, khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu mang theo nụ cười thản nhiên: “Anh nói rồi, sẽ lưu lại thêm chút thời gian, không cần phải gấp gáp ra ngoài.”

“Nhưng. . . . . .” Cau mày ngẩng đầu lên, Đoan Mộc Tình nâng khuôn mặt tươi
cười lên trong nháy mắt, khéo léo gật đầu một cái: “Được, em nghe anh
Mạc . . . . . .”

Vỗ đầu cô, đôi mắt đen không dư thừa ý cười, Mạc Lãnh Tiêu đối với cô vẫn tương đối vừa ý, giọng nói cũng có chút hòa
hoãn: “Ngoan.”

“Mạc thiếu gia, chuyện này. . . . . . Vị tiên sinh này, nói là tìm đến ngài!”

Vừa lúc đó, quản gia dẫn mấy người xuất hiện trong vườn hoa.

Mạc Lãnh Tiêu xoay người, tầm mắt khẽ rơi.

Mới đi vào vườn hoa, đôi tay nhỏ bé của Mộ Thanh Thần mơ hồ phát run, ngay cả bước đi cũng chậm mấy phần.

Cô không để lỡ nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt của Mạc Lãnh Tiêu, còn là cười với cô gái xinh đẹp dịu dàng kia.

Bọn họ đã tới có một lúc rồi, mà anh vốn không phát hiện, tầm mắt của anh cũng chưa từng rơi trên người cô.

“Tiểu thư? Cô. . . . . . không thoải mái?” Người đàn ông áo đen đột nhiên đi
chậm lại nhìn Thanh Thần, trong giọng nói mang theo sự hỏi thăm.

Thanh Thần ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tái nhợt: “Không có, không có gì. . . . . .”


Mấy ngày nay, anh đều ở chỗ này, là vì ở bên cô gái này sao?

Ánh mắt sâu kín rơi trên người của Đoan Mộc Tình, áo đầm hồng làm cho cô
trông tràn đầy năng lượng bức người. Khuôn mặt của cô như mặt trời rực
rỡ sáng chói, cô cảm thấy thương cho Bạch Tử Nhược, rõ ràng tính cách
không giống nhau, nhưng đều làm cho con người xinh đẹp dịu dàng.

Cô ấy chính là tiểu thư nhà Đoan Mộc, Đoan Mộc Tình, một cô gái Nhật Bản xinh đẹp.

Cô ấy là niềm vui mới của Mạc Lãnh Tiêu sao?

Tim mơ hồ đau nhói.

Thanh Thần cho là, trừ Tử Nhược, Mạc Lãnh Tiêu sẽ không bao giờ động lòng với người con gái khác, vì tận mắt cô nhìn thấy anh dịu dàng với Nhược, che chở cho Nhược.

Nhưng không nghĩ tới, thì ra trong lòng anh, còn
có thể chứa một cô bé khác, một cô gái hoàn toàn khác với Tử Nhược, sự
dịu dàng vẫn chói mắt, vẫn làm cho lòng cô đau nhói không dứt.

Anh không phải sẽ không yêu người khác, chỉ là anh yêu người kia, không phải cô —— Mộ Thanh Thần.

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt đẹp trong suốt nổi lên bọng nước, Thanh Thần mím
môi, không cho phép mình rơi nước mắt, càng không cho phép mình luống
cuống trước mặt bọn họ.

Mang cô tới nơi này, chỉ vì thấy cô gái này ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui