Lộ Viễn Bạch nhìn ánh mắt nóng bỏng của thằng nhóc mập mạp trong ngực, hơi nuốt nước miếng.
Đoàn Dự nhìn, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ngăn ở trước mặt hai người, sau đó rất nhanh hôn lên môi của Lộ Viễn Bạch một cái, lúc này mới thoả mãn.
Thí Thí nhìn không chớp mắt, "Gâu!”
Thân thể tròn vo mập mạp bắt đầu nhảy nhót trên đùi của Lộ Viễn Bạch, bởi vì đêm hôm qua Lộ Viễn Bạch bị Đoàn Dự gác ở thắt lưng và trên vai, đứng hơn phân nửa đêm, trong lúc nhất thời cũng không có sức lực cùng chua xót.
Thí Thí vốn là thằng nhóc mập mạp, bởi vì Đoàn Dự là mẹ nam cưng chiều, cân nặng lại càng chỉ tăng không giảm.
Nó lại ở trên chân Lộ Viễn Bạch nhảy dựng lên, làm cho Lộ Viễn Bạch không khỏi kêu lên một tiếng rất nhỏ.
Đoàn Dự nghe xong nhìn về phía người bên cạnh, "Làm sao vậy? ”
Không đợi Lộ Viễn Bạch trả lời, anh đã ôm thằng nhóc mập còn đang nhảy nhót sang một bên, nhưng mà cái mông bị ôm đi giống như không biết mệt mỏi vậy, vắt lấy muốn đi về phía Lộ Viễn Bạch, một tay Đoàn Dự hơi hơi cản lại, thằng nhóc mập trong nháy mắt ngã xuống.
"Ngao...!Ngao..."
Bị cự tuyệt Thí Thí tiến lên đặt mông ngã trên mặt đất liền không chịu đứng dậy, thật giống như chịu ủy khuất lớn nào đó, ngồi ở một bên sô pha nhỏ giọng kêu lên.
Lộ Viễn Bạch nhìn đưa tay ôm lấy chó con, “Không có việc gì, chỉ là chân có chút đau.”
Đoàn Dự nghe xong nhìn về phía chân Lộ Viễn Bạch mặc quần ngủ gấu nhỏ, từ lần trước ở đoàn làm phim bên kia Đoàn Dự đã làm hỏng hai bộ đồ ngủ gấu nhỏ của Lộ Viễn Bạch, trở về lại đi mua cho Lộ Viễn Bạch không ít đồ ngủ về.
Tuy rằng chủ yếu mua bộ đồ ngủ gấu nhỏ Mà Lộ Viễn Bạch thích, nhưng những bộ đồ ngủ kiểu dáng khác, Đoàn Dự nhìn cũng không thể không để cho nhân viên phục vụ gói lại.
Hiện tại những bộ đồ ngủ kiểu dáng khác đặt ở ngăn dưới cùng của tủ quần áo còn nguyên chưa mở, Lộ Viễn Bạch cũng chưa nhìn thấy.
Đêm qua vừa mới giày vò người kia một phen, nếu bây giờ để cho người kia nhìn thấy, Lộ Viễn Bạch phỏng chừng có thể đốt một ngọn lửa.
Đoàn Dự: "Sao chân đau? ”
Hỏi như vậy, tay ôm chó của Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt cứng đờ một chút, sau đó nhìn Đoàn Dự một cái, “Anh tự hỏi chính mình một chút.
”
Đối phương vừa nói ra, Đoàn Dự hình như trong nháy mắt hiểu được cái gì, đêm qua quá mức điên cuồng, quả thật có chút mất đi lý trí.
Nhưng Đoàn Dự cũng không có cách nào, ngóng sao ngóng trăng trông ngóng hơn một tháng, huống hồ ngày hôm qua Lộ Viễn Bạch từ khi trở về đã bắt đầu câu dẫn anh, cũng muốn để lại một chút lý trí cho đối phương một ít ký ức tốt đẹp, nhưng đoàn Dự trước đó cũng không có kinh nghiệm gì.
Ngày hôm qua mùi vị cùng khoái cảm ấy giống như là kích thích người đàn ông không còn một chút khả năng suy nghĩ, còn dư lại hoàn toàn chỉ có bản năng.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Dự biết trên đời còn có mùi vị như vậy.
Giống như là hận không thể chết trên người Lộ Viễn Bạch mới tốt.
Cuối cùng khi dừng lại cũng chỉ còn nhìn thấy người kia đã hôn mê bất tỉnh, không biết sao khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch hiện ra phiếm lệ quang, Đoàn Dự nhìn tuy rằng cũng đau lòng, nhưng chính là không có dừng lại.
Trong miệng đối phương càng nói để cho anh dừng lại, Đoàn Dự lại càng tàn nhẫn.
Giọng nói run rẩy mang theo cầu xin tha kia như mê hồn dược gì đó, Đoàn Dự nghe xong tuy rằng mềm lòng dò xét hồ đồ nhưng cũng không nghĩ tới bỏ qua cho đối phương.
Giống như lúc trước tức giận đến cực điểm nói lời hung hãn với Lộ Viễn Bạch, anh chính là muốn khi dễ cậu, làm cho khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của đối phương ửng đỏ, không thể tự kiềm chế, để cho đối phương ở trước mặt anh không còn một lớp ngụy trang nào.
Đoàn Dự nhìn vài lần, sau đó đưa tay lên đùi của Lộ Viễn Bạch nhéo nhéo một cái, vị trí cũng hết sức khéo léo, ở vị trí bên trong bắp đùi Lộ Viễn Bạch hơi dựa vào.
Gần như là người đàn ông vừa nhéo một cái, Lộ Viễn Bạch liền không tự giác run rẩy một chút.
"Anh..."
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt đem tay Đoàn Dự kéo ra.
Ngày hôm qua lúc người đàn ông đem chân cậu gác trên vai chính là nhấc chỗ này.
"Làm sao vậy?"
Nhìn khuôn mặt thản nhiên bình tĩnh của người đàn ông, Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt tức giận đánh một chỗ, "Chân em thành như bây giờ còn không phải do anh hại!”
Khóe miệng Đoàn Dự hơi nhếch lên, lấy ngón tay chống lên mông muốn liếm cằm của Lộ Viễn Bạch.
"Lần sau sẽ chú ý."
"Không có lần sau." Nói xong, Lộ Viễn Bạch ôm thằng nhóc mập mạp trong ngực xoay người, "Chỉ có một lần là hôm qua.
”
Đoàn Dự nghe xong ánh mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, "Không được.
”
Lộ Viễn Bạch: "Tại sao không được? ”
"Chúng ta là quan hệ hôn nhân, anh có nghĩa vụ ngủ với em." Lúc này Đoàn Dự giống như đang ở trên bàn đàm phán vậy, chính nghĩa nói: "Đây là trách nhiệm của anh."
Lộ Viễn Bạch muốn phản bác, nhưng người đàn ông nói có lý có căn cứ, Lộ Viễn Bạch nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Đoàn Dự vẫn quyết định trong ba ngày gần đây không đi đụng vào Đường Viễn Bạch nữa, dù sao ngày hôm qua đem người giày vò tàn nhẫn, Lộ Viễn Bạch cũng cần thích ứng và nghỉ ngơi mới được.
Tuy rằng mùi vị kia đối với anh mà nói giống như say rượu nằm mơ vậy, nhưng anh vẫn muốn lấy cảm nhận của Lộ Viễn Bạch làm chuẩn.
Lộ Vãn Phương lần này tới làm không ít đồ cho hai người, bữa tối có thể nói là vô cùng phong phú, buổi chiều giúp việc Đoàn gia cũng đều trở về làm việc.
Mà Lộ Viễn Bạch sau khi ăn cơm tối xong ở trên ghế sô pha bại liệt.
Lộ Vãn Phương ngồi bên cạnh cậu đan khăn quàng cổ.
"Viễn Bạch, mẹ vừa rồi đã nói với Uy Sâm, chúng ta dự định ngày mai đi chứng nhận."
Lộ Viễn Bạch nghe được chuyện liên quan tới mẹ, gần như là từ trên ghế sô pha ngồi dậy, "Nhanh như vậy? ”
Lộ Vãn Phương lấy ra chiếc nhẫn trên tay lúc mới tới còn chưa xuất hiện, đây là vừa rồi ở phía sau phòng bếp cùng Uy Sâm nói với bà, Uy Sâm mang theo lấy ra cho bà.
Thật ra thì Lộ Vãn Phương cũng không nghĩ tới, dưới tình huống bà đã cự tuyệt cầu hôn trước, đối phương còn đem nhẫn mang theo.
Uy Sâm lúc ấy cũng nhìn ra Lộ Vãn Phương kinh ngạc, nói bằng giọng tiếng Trung có chút không được tự nhiên nói: "Tôi nghĩ ngộ nhỡ có một ngày em nguyện ý gả cho tôi, tôi đã mang theo cho em, để tránh em đổi ý.
”
Lộ Vãn Phương gật đầu một cái.
Thấy mẹ bằng lòng Lộ Viễn Bạch cũng không có gì để nói, chỉ cần Lộ Vãn Phương hạnh phúc là tốt rồi.
Uy Sâm tuy rằng là một người nước ngoài, nhưng ở trong nước nhiều năm như vậy cũng dần dần hiểu được cách xem hoàng lịch, ngày mai là một ngày tốt lành, chủ yếu là cũng là sợ Lộ Vãn Phương đổi ý, liền chuẩn bị ngày mai đi chứng nhận, chẳng qua thủ tục gì đó có chút phiền toái.
Lộ Vãn Phương nhìn Lộ Viễn Bạch, thật ra thì trong lòng bởi vì con trai vẫn có chút băn khoăn.
"Mẹ xây dựng một gia đình khác, con có buồn không?"
"Có" Lộ Viễn Bạch một năm một mười nói: "Nhưng buồn này ở trước hạnh phúc của mẹ gần như nhỏ bé không đáng kể.
”
Cậu vĩnh viễn cần mẹ, mẹ là phương hướng giác ngộ của cuộc đời cậu, là chỗ dựa tinh thần của những ngày ảm đạm không ánh sáng bảy năm của cậu.
Nỗi buồn của cậu chẳng qua là mẹ do một ý nào đó mà nói là của người khác, nhưng đây cũng đều là hạnh phúc của Lộ Vãn Phương, đây cũng là diều Lộ Viễn Bạch muốn nhìn thấy nhất.
Công việc của cậu bận rộn, không có thời gian ở bên Lộ Vãn Phương, sự xuất hiện của Uy Sâm có thể đối với Lộ Vãn Phương mà nói cũng là một loại cứu chuộc, để cho người phụ nữ này thoát khỏi bóng tối của cuộc hôn nhân trước đó, cũng hoàn toàn thoát ly Thẩm Khang Dũng.
Nói xong Lộ Viễn Bạch hơi quay đầu qua chỗ khác, giọng nói có chút rầu rĩ nói: "Ngày mai con lái xe đưa mọi người đi.
”
Lộ Vãn Phương nhìn thấy chợt lóe lên, chóp mũi Lộ Viễn Bạch có chút hơi phiếm hồng.
Sau đó cười sờ đầu con trai.
Hiện tại Lộ Viễn Bạch ngược lại càng ngày càng giống trước kia.
Buổi chiều Lộ Vãn Phương cùng Uy Sâm cùng nhau rời đi, trước khi rời đi Uy Sâm cầm tay Lộ Vãn Phương, nhẫn cưới phía trên lấp lánh rực rỡ, sau đó hai người cười ra cửa.
Lộ Viễn Bạch đứng ở cửa nhìn, cho đến khi bóng dáng mẹ biến mất mới xoay người.
Mà cậu vừa xoay người lại, chỉ thấy người đàn ông đứng ở phía sau cậu vẫn ở bên cạnh cậu.
Đoàn Dự nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch, giơ tay sờ hai cái gò má trên gương mặt của Lộ Viễn Bạch.
Người đàn ông cái gì cũng không nói, nhưng trong ánh mắt thương tiếc chính là an ủi tốt nhất đối với Lộ Viễn Bạch.
Lộ Vãn Phương thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân, nguyện ý tiếp nhận Uy Sâm là chuyện tốt.
Sau đó Lộ Viễn Bạch cùng Đoàn Dự đi lên thư phòng lầu ba.
Đoàn Dự có một số công việc phải xử lý, mà Lộ Viễn Bạch bởi vì hôm nay ngủ đến giữa trưa hiện tại không còn buồn ngủ.
Đoàn Dự ở bàn làm việc xử lý công việc, Lộ Viễn Bạch liền ôm Thí Thí và Mi Mi đọc sách, sách là ở thư phòng Đoàn Dự tùy tiện chọn.
Nhìn một chút ánh mắt liền từ trên sách chuyển đến trên người hai tiểu tử Thí Thí và Mi Mi.
Mi Mi khá ổn, toàn thân trắng như tuyết, lông vô cùng sáng bóng, một đôi mắt mèo giống như sapphire vô cùng có sức sống, hình thể cũng vô cùng khỏe mạnh tiêu chuẩn.
So sánh với Thí Thí cũng có chút không khỏe mạnh như vậy, tuy rằng lông Thí Thí cũng có sáng bóng, một đôi mắt cũng vô cùng có hồn, nhưng so với những chó nhỏ khác mà nói thật sự là có chút quá mập.
Lộ Viễn Bạch ôm lấy chó con, nhìn trái nhìn phải, thật sự có chút nhọc nhằn.
Mà Thí Thí lúc này giống như một tiểu vương bát, đạp chân ngắn trên không trung.
Lộ Viễn Bạch nhìn hơi nhíu mày, cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, cậu thân là cha nhất định phải làm chút gì đó mới được.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch đang suy nghĩ cái gì đó, Đoàn Dự xử lý xong công việc đi tới, hiển nhiên là định đi nghỉ ngơi.
Đầu tiên là đem hai thằng nhóc thả về phòng thú cưng, sau đó dẫn Lộ Viễn Bạch trở về phòng ngủ.
"Em đi tắm."
Lộ Viễn Bạch đi vào phòng tắm, nhưng mà vừa mới đi vào không bao lâu, người đàn ông cũng đi theo vào.
Nhìn quần áo còn mặc chỉnh tề trên người Lộ Viễn Bạch một cái, sau đó động tác vô cùng tự nhiên bắt đầu cởi quần áo.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy vội đỏ mặt nói: "Sao anh lại vào? ”
Đoàn Dự: "Tắm rửa.
”
Tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng ánh mắt của người đàn ông hình là như đang nói không phải em nói muốn tắm rửa sao?
Lộ Viễn Bạch đưa tay đẩy lồng ngực trần trụi của Đoàn Dự, "Em tự tắm.
”
Nhưng mà nam nhân trả lời lại rất dứt khoát, "Không được.
”
"Tại sao?"
Ánh mắt Đoàn Dự đánh giá trên người Lộ Viễn Bạch một cái, "Thân thể em không tiện, anh giúp em tắm.
”
Bởi vì ngày hôm qua, thắt lưng và chân Lộ Viễn Bạch quả thật có chút bất tiện.
Nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua ở trong phòng tắm da đầu Lộ Viễn Bạch liền tê rần, muốn cự tuyệt nhưng trong lúc nhất thời lại bị sắc đẹp của người đàn ông trước mặt mê hoặc, cự tuyệt đến bên miệng, thật sự là một chữ cũng không nói nên lời.
Cũng may Đoàn Dự cũng đau lòng nhìn cơ thể của Lộ Viễn Bạch, tuy rằng tắm rửa cho người trưởng thành ở một ý nghĩa nào đó là một loại tra tấn, nhưng Lộ Viễn Bạch được hầu hạ rất thoải mái.
Chờ lúc Đoàn Dự ôm người lên giường, Lộ Viễn Bạch đã sắp mơ màng buồn ngủ.
Thế nhưng cho dù mệt mỏi có chút không mở được mắt, Lộ Viễn Bạch vẫn không quên nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đoàn Dự vừa mới đặt người lên giường, Lộ Viễn Bạch liền ôm cổ người kéo xuống, sau đó ở trên môi Đoàn Dự hạ xuống một nụ hôn vang dội.
Lộ Viễn Bạch híp mắt cười nhìn Đoàn Dự, thoáng cái nụ cười này gần như là hung hăng hướng về phía trái tim đàn ông.
"Ngủ ngon, vợ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...