Chap 20
Trong khoảng khắc, tiếng xe chói óc cận kè… nó mỉm cười cùng tử thần nói lời vĩnh biệt thì… Từ phía sau… 1 đôi tay mạnh mẽ đẩy mạnh nó văng ra vệ đường… trong khoảng khắc mơ hồ… 1 tiếng thắng gấp vang lên tê óc như xé nát khoảng trời… khói bụi tung lên mù mịt như sương… “Rầm” 1 tiếng kinh hãi, 1 thân người bị hất mạnh văng lên thành 1 đường rơi xuống đất mạnh bạo… tất cả lại chìm vào im lặng đáng sợ….
- Kennnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Nó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt… trái tim trong khoảng khắc 1 lần nữa cắt lìa, nó sợ hãi hét lên 1 tiếng kinh thiên….
………
……..
……
…
…2 năm sau…
Sân khấu ngập muôn ánh màu, phía dưới khán đài là những người cuồng nhiệt ko ngừng gào thét tên thần tượng… trên sân khấu MC bước ra cười rạng rỡ…
- Và bây giờ chúng ta cùng chào đón ca sĩ… Boooooooooo
Dứt lời, 1 trận la hét chói lói bao trùm cả ko gian… Mọi người ko ngừng gọi tên “ Boo…Boo…Boo”… Ánh đèn sân khấu vụt tắt, từ bóng tối… 1 giọng hát ngọt ngào cất lên rung động lòng người… 1 ánh đèn chiếu thẳng vào nơi phát ra chất giọng ngọt ngào đó… “Bùng” 1 tiếng ko gian như bị kiềm nén vỡ ra mạnh mẽ, đèn sân khấu đồng loạt sáng lên, 1 thân người nhỏ nhắn, xinh xắn tựa búp bê với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cất chất giọng thanh khiết chinh phục lòng người…
….
…
Mặc dù đã rời sân khấu, nhưng tiếng các Fan hâm mộ gọi tên nó vẫn ko dứng, như từng đợt sóng cuộn vang lên mạnh mẽ…
…
- Vất vả cho em rồi, Boo
- Ko có gì ạ, quản lý Hiro… Anh chuẩn bị chưa? Chúng ta về thôi… – Nó mỉm cười nhìn quản lý Hiro
…
…
…
Sân bay…
- Boo…Boo – Vừa thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó bước đến cửa soát vé… Mẹ nó ko kiềm chế đc hét lên vẫy tay như quạt gió về phía nó…
- Mẹ – nó thấy mama cũng ko thèm chú ý hình tượng mà quăng hết đồ đạt chạy vu về phía mama nó… – Mama… con nhớ mama quá – nó nũng nịu ôm lấy mama
- Con gái của mẹ… mẹ cũng nhớ con quá… – Bà sụt sịt ôm lấy đứa con gái bé bỏng của bà
- Nè nè, quên anh rồi sao? – Từ phía sau vang lên 1 giọng nói trầm ấm quen thuộc
Nó nhìn anh cười tủm tỉm ngượng ngùng nhảy phốc 1 cái ôm chầm lấy anh…
- Jun… làm sao quên anh đc chứ… hihihihi… – Nó cười nhìn anh trìu mến
- Chúc mừng chuyến lưu diễn của em thành công – Anh dịu dàng ôm nó cười hiền
- Thôi đc rồi, về nhà mà tâm sự, chúng ta đi thôi – mẹ nó nheo mắt trêu chọc
- Mẹ – Nó phụng phịu hờn dỗi bước ra xe…
…
…
…
Jun lái xe 1 mạch trở về nhà… Nó đã rời khỏi đây 3 tháng mà nhớ nhà kinh khủng, mỗi lần lưu diễn trở về, nó vẫn háo hức về nhà ko thôi…
- Hoan hô, về nhà rồi – Nó hưng phấn nhảy cuống xe ko quan tâm đến hình tượng mà vù vù bắn thẳng vào nhà, quăng lại mớ hành lý cho Jun và mama nó xử lý
- Con nhỏ này, con rể phiền con đem giúp vào – mẹ nó lắc đầu cười khổ
- Mẹ đừng khách sáo, người 1 nhà cả mà – Anh vui vẻ dở hành lý của nó mang vào nhà
…
- Con bé này, hành lí con vứt cho con rể mang vào như vậy mà coi đc àh? – mama nó vào đến cửa thấy nó đang lui hui cởi giày thì tranh thủ trách móc mấy câu
- mama àh, đừng luôn miệng kêu anh Jun là con rễ nữa, cuối tháng này ko phải anh ý cùng chị Hyo Rin kết hôn rồi, mẹ gọi như vậy nghe dễ hiểu lầm lắm nha – Nó phụng phịu lên ý kiến
- Có sao, Hyo Rin ko phải nhận mẹ là mẹ nuôi sao, vậy thì Jun cũng là con rễ mẹ rồi… – Mẹ nó phản bát
- Oak, ai vừa nhắc tới tên con phải ko – Từ trong nhà bếp, 1 dáng người nhỏ nhắn chạy vù ra góp vui – Aaaaaaaaaaaa……. Pé Booooooooooooooooooooo
- Aaaaaaaaaaaaaa… Chị Rinnnnnnnnnnnnnnnnnnn
Hai chị em nhảy lẩng cẩn hét ầm ĩ bay vèo vèo đến ôm chằm lấy nhau…
- Nhớ chị quá xá – nó nhõng nhẽo cười tươi rói
- Chị cũng vậy, chúc mừng chuyến lưu diễn thành công – Hyo Rin ôm chằm lấy nó, yêu thương vỗ về đứa em gái nhỏ
…
Jun và mama nó đứng 1 bên trông cảnh tượng ấm cúng này mà hạnh phúc… Thấy nó cười như vậy ai cũng mừng thầm…
- Đc rồi, mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, chị từ sớm đã đến nhà em nấu nhiều món em thích để mừng em lưu diễn thành công trở về đó – Hyo Rin buông nó ra, vỗ vỗ cái má bầu bĩnh tươi cười nói
- Còn sớm mà… ko cần vội, em đi 1 lúc về rồi ăn – Nó ngước nhìn Hyo Rin nheo mắt tinh nghịch rồi nhanh chạy ra cửa
- Kìa, mới về lại đi đâu đó – Mẹ nó hỏi vọng theo nhưng nó đã nhanh chóng xọt dép chạy mất
- Mẹ, chắc nó lại đi tìm … Ken đó mà, lần nào đi lưu diễn về nó chả lại đi thăm Ken ngay – Jun trầm giọng pha chút trầm cảm nói
Nghe Jun nói, ko khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống… đôi mắt mẹ nó thoáng nét đau lòng nhìn về hướng cánh cửa nó vừa bước ra…
- Đã 2 năm rồi, vậy mà nó ko thể quên đc Ken sao? – Khóe mắt bà ngân ngấn giọt lệ
- Mẹ – Thấy mẹ nuôi muốn khóc, Hyo Rin cũng đau lòng theo – Dù sao Boo có thể vui vẻ đc như bây giờ chúng ta phải mừng cho em mới phải – Hyo Rin nắm tay bà an ủi
- Hyo Rin nói phải đó mẹ, Boo yêu Ken như vậy, muốn nói quên ko phải dễ….Boo đã rất cố gắng, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập làng giải trí, đúng như di nguyện của Ken… Chúng ta phải mừng vì Boo đã cố gắng như vậy chứ
- Boo đã rất cố gắng sống khi ko có Ken bên cạnh… -Hyo Rin đau lòng, giọng hơi nghẹn đau khổ, Jun đưa tay đỡ lấy cô ôm vào lòng vỗ về
Caû 3 người lặng nhìn theo cùng 1 hướng, theo đuổi 3 suy nghỉ khác nhau nhưng đều có chung 1 niềm tiếc thương từ tận đáy con tim…
…
…
Nó ôm bó hoa trong tay bước từng bước thật nhẹ… từng cơn gió miên man thổi mái tóc khẽ bay… tóc nó đã dài hơn so với 2 năm trước… Kể từ ngày ko còn anh ở bên… nó chưa bao giờ đụng kéo đến tóc dù chỉ 1 lần… Dừng chân lại, đôi mắt đượm buồn nhìn hình ảnh trước mắt, cũng khuôn mặt quen thuộc, cũng đôi mắt đó, chiếc mũi đó… và… đôi môi đó… nhưng tất cả đều ko có lấy 1 cảm xúc… lạnh… tất cả đều lạnh… vô cảm… càng nhìn hình ảnh đó… trái tim lại càng thêm nhức nhói… 1 giọt lệ nóng ko kiềm *** đc mà rơi dài… nó đau lòng gạt đi hàng lệ … khóe môi khó khăn gượng 1 nụ cười
- Xin loãi anh…Ken… em lại khóc nữa rồi… em đã hứa sẽ ko khóc nữa… vậy mà… Em xin lỗi… 1 lần này nữa thôi… đc ko anh… em chỉ khóc thêm lần này nữa thôi… em sẽ thiếp tục mỉm cười… Anh có thấy em ko?… Em đã sống như anh muốn… sống và thực hiện cả giấc mơ cả phần anh… anh có thấy ko?… – Từng tiếng ngắt quảng đau đớn kèm theo những hạt pha lê ko ngừng tuôn rơi… – Ken…em nhớ anh… nhớ anh đến phát điên… tại sao anh lại nằm đó…tại sao bỏ em 1 mình cô đơn bước trên con đường này?
…
…
….1 năm trước….
- Cấp cứu, cấp cứu… Xin nhường đường…
Tiếng ầm ĩ khắp nơi cũng ko lọt nổi vào tai nó 1 mãnh… mỗi giác quan của nó lúc này chỉ tập trung lên mỗi anh… người anh máu….toàn là máu… đôi mắt nhắm nghiền,làn da tái nhợt… trái tim nó vỡ vụn… thật sự vỡ vụn
…
- Bác sĩ, xin hãy cứu anh…xin ngài – Nó nghẹn ngào gào thét van xin tuyệt vọng, đôi bàn tay cũng đã nhuốm đầy máu níu kéo anh …
- Xin cô bình tĩnh…chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…
Nó mất hồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại…như chính trái tim nó bị ném vào hầm băng để giam cầm vĩnh viễn… cả thân người ko còn chút sức lực mà trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo… Jun đỡ lấy nó… lòng anh đau ko kém gì nó…
…
Từng giờ từng phút đi qua như từng cây kim châm vào lòng nó… đôi mắt dại đi ko chút sức sống… đôi bàn tay đã bị nó cắn nát đến bật máu mà ko hay biết… Làn váy cưới trắng tinh bây giờ nhuộm 1 màu đen của máu đã khô kịt… 1 màu tan thương…
- Boo, em nghỉ chút đi, Ken sẽ ko sao đâu – Jun diụ dàng khuyên nó
Nhưng ngoài đôi mắt vô hồn hướng về cánh cửa ko rời nửa giây, thì nó ko còn biết gì nữa… nhìn nó như vậy Jun cũng chỉ có thể thở dài 1 tiếng quặn thắt…
Jun bước ra ngoài, từng làn gió tê buốt lướt qua… hít sâu 1 hơi, mái tóc rối bù mặc gió thổi nhẹ bay…
- Có phải tôi đã sai? Tất cả đều tại tôi – Anh thở hắt 1 cái trầm giọng khàn khàn hỏi
Từ phía sau… Hyo Rin nhẹ bước đến cạnh, đôi mắt cô cũng chứa đầy nỗi buồn cùng lo âu…
- Ko…anh ko sai… ko phải tại anh… – Cô nhẹ nhàng đặt 1 bàn tay lên vai anh khuyên nhủ…
Anh nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ bàn tay nhỏ bé kia… Lặng 1 lúc lâu, đôi mắt ngập tràn suơng và mây xám khẽ mở… đánh 1 tiếng thở dài… Hyo Rin vẫn lặng lẽ đứng cạnh anh…truyền cho anh 1 chút sức lực… Bây giờ ko phải là lúc anh sụp đỗ…
- Cám ơn cô Hyo Rin – Anh nhìn ngắm thân hình bé nhỏ bên cạnh yêú ớt cất lời – Chúng ta vào thôi…
….
…
Trải qua 8 tiếng mà ánh đèn đỏ vẫn ko có dấu hiệu chuyển sang xanh… đầu óc nó trống rỗng 1 nỗi tuyệt vọng…
…kong…
Một tiếng chuyển hiệu, ánh đèn đổi xanh… từ phía trong, vị bác sĩ mặc bộ trang phục màu xanh lá đầy chất mệt mỏi bước ra…
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Anh ấy ko sao phải ko?… ngài nói đi – Nó vồ vập như điên dại nắm lấy áo vị bác sĩ…
- Boo, em hãy bình tĩnh – Jun đỡ lấy nó, khuôn mặt chất chứa đau khổ nhìn vị bác sĩ phẫu thuật – Thưa bác sĩ… Kết quả thế naò?
Ông nhíu mày 1 cái, khuôn mặt như báo hiệu 1 điềm ko lành… Khó khăn mở lời…
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng… – vị bác sĩ lắc đầu tuyệt vọng…
- Bác sĩ
- Chúng tôi rất tiếc… chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng… Anh ấy bị va đập quá mạnh, vùng đầu bị chấn thương nặng… anh ta khó có thể tỉnh lại – Vị bác sĩ tầm ngoài 50, đôi mắt hằn những vết nhăn thời gian buồn rầu nhìn người thân bệnh nhân mà ko khỏi xót xa
- Ý ngài là …– Jun khó khăn nghẹn ngào mở lời
- Tôi e đúng là vậy
- Ko thể phục hồi sao – Đôi hàm răng nghiến chặt vào nhau kiềm nén xúc động,anh hỏi lại với hi vọng mong manh
- Tỉ lệ phục hồi trở lại chỉ có 40%…CÒn tùy ở bệnh nhân… chúng tôi hi vọng sẽ có kì tích – vị bác sĩ rầu rĩ cố chấn an người nhà bệnh nhân
Nó nãy giờ ngã quỵ trong vòng tay Jun, từng câu từng chữ đối thoại dập vào tai nó buốt như nghìn kim băng lạnh tê tái xuyên dọc cơ thể… Đôi mắt dại đi ko biểu hiện gì của 1 tia sống…
- Ko…ko…ko…tôi ko tin… tôi ko tin – Nó lẩm bẩm như kẻ điên… nó ko tin những gì nó nghe… là giả…tất cả đều ko thật – Ken…Kennnnnnnnnnnnnnnn
Nó thét lên 1 tiếng tê dại xông thẳng vào phòng mổ… Anh nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt, những sợi dây ghim vào da thịt nối vào người anh chằn chịt…
- Ken… em đây… anh đừng ngủ nữa…mở mắt ra nhìn em đi – Nó bước khập khiễng vô thức đến cạnh giường anh… Đôi mắt chứa đầy nước mà mờ mịt… mỉm cười vô tri vô thức… nó nghèn nghẹn cất tiếng ngu ngơ – Anh nghe em nói ko? Mau dậy đi anh… Dậy đi… – Nó nắm lấy tay anh cầu khẩn tha thiết – Dậy đi Ken…Anh mở mắt ra nhìn em đi… Sao lại ngủ say như vậy… Họ nói anh ko thể tỉnh lại… em ko tin…em ko tin… anh mau mở mắt ra nhìn em đi… – Nó bức xúc ko thể kiềm nén, nước mắt như đê vỡ tuôn trào, tay nó ko ngừng lay mạnh anh, đánh vào anh… nhưng… anh… vẫn nằm yên lặng…
- Boo…bình tĩnh lại đi em – Jun chạy và đỡ lấy thân người đang suy sụp của nó… chính anh bây giờ cũng ko biết nói gì hơn
- Ken, anh dậy đi, dậy đi, em van anh… mở mắt ra nhìn em đi… nhìn em đi anh – Nó khóc lên những hồi đau đớn khôn cùng… tiếng khóc thê lương đâm xuyên vào tim mọi người rút từng giọt nước mắt…
….
…
..
- Ken… đã 2 năm rồi, anh nhất định ko muốn nhìn em sao? – gạt đi giọt nước mắt còn đọng… nó nhìn anh say đắm, giọng oán trách
…
- Chào cô, Boo… Cô lại đến thăm Ken à? Chắc lại vừa đáp máy là đến đây phải ko? – Từ phía ngoài vọng vào 1 giọng nói trầm trầm hiền hậu cắt ngang tâm tư buồn đau của nó
Nó quẹt vội nước trên mặt và khóe mắt ngượng ngùng mỉm cười …
- Bác sĩ, tình hình anh ấy thế nào rồi?
- Cậu ấy có những chuyển biến khá tốt, gần đây có dấu hiệu phục hồi – Vị bác sĩ trung niên híp đôi mắt già nua hiền từ nhìn nó
- Thật ư? Cám ơn bác sĩ… – Nó mừng rỡ quay sang nhìn anh
Anh đã nằn đó 2 năm, ngoài những dây nối hỗ trỡ giăng đầy người, làn da thiếu sức sống xanh xao, khuôn mặt gầy gò khiến trái tim nó quặn thắt…đâu còn Ken đầy nhiệt huyết cao ngạo trên sân khấu đầy ánh màu, nào còn Ken thiếu gia oai phong… Tất cả tại nó… lỗi của nó… hối hận… nó hối hận vô cùng… Phải chi ngày đó anh đừng đến… ngày đó người phải nằm đây bây giờ là nó thì tốt biết mấy… Ko có gì đau đớn bằng người ở lại …
- Bác sĩ, mong bác cố gắng chữa trị cho anh ấy – nó long lanh đôi mắt cầu khẩn
- Cháu đừng khách sáo như vậy, đây là việc bác phải làm mà – Vị bác sĩ cảm thông nhìn nó xót xa
- Cảm ơn bác sĩ
Đợi bác sĩ kiểm tra tổng quát 1 lượt rời đi, nó vẫn ngồi lặng lẽ ngắm nhìn anh, nó luôn ngồi ngắm nhìn anh lâu như vậy… nắng ấm trải nhẹ lòng cũng vì vậy mà vơi chút sầu… nó nắm lấy tay anh dịu dàng, truyền vào đôi bàn tay lạnh giá 1 hơi ấm từ trái tim…
- Ken… Tuần sau em lại xa anh rồi, em phải lưu diễn, mất khoảng 2 tuần…và còn quay ngoại cảnh ở bãi biển, từ đó có thể thuê thuyền ra hòn đảo của chúng ta… Anh nhớ nơi đó ko? Là nơi anh tỏ tình với em… anh…anh mau tỉnh lại, chúng ta lại cùng nhau dạo bên bờ biển… có đc ko anh… – Nó siết chặt tay anh hơn, giọng nghẹn ngào đứt quảng, mắt long lên những vệt sương mờ…hít sâu 1 hơi lấy lại bình tĩnh, nó mỉm cười yếu ớt tâm tình cùng anh – còn nữa, cuối tháng này anh Jun và chị Hyo Rin sẽ đám cưới… họ cũng rất mong anh có thể đến dự ngày vui này….
Giọng nó ngày càng nhỏ…ngày càng yếu ớt… rồi chìm vào im lặng… Ko biết từ lúc nào nó gục xuống cạnh anh chìm vào giấc ngủ… Gió nhẹ lay tấm rèm mong manh, mang mùi hương cây cỏ ngòn ngọt ngập tràn căn phòng, vây lấy 2 người đang cạnh nhau…2 trái tim kề nhau… và… tình yêu cảm động tận trời xanh đó đã theo gió mang 1 phép màu kì tích nào đó….
Trong cơn mơ… nó lại thấy anh… anh lại xuất hiện trong giấc mơ của nó… suốt 2 năm qua… nó chưa từng đc ngủ an giấc… cứ hễ nhắm mắt lại thì hình ảnh Ken cả người nhuốm máu lại đánh nó 1 cơn đau nhói… Ngày anh đc phỏng đoán khó có thể tỉnh lại… nó đã ngất lịm… mê man suốt 2 ngày, trong cơn mê, nó ko ngừng đuổi theo anh… còn anh thì cứ xa…xa dần… xa đến nỗi nó cố gào thét gọi theo anh cũng ko đc đáp trả… và tỉnh lại sau 2 ngày mê man… nó phát hiện mình ko thể thốt ra đc 1 tiếng… cổ họng như bị đứt lìa đau đớn… mẹ nó đã sợ đến chết đi sống lại… nó ngoài đôi mắt ướt át sưng mọng thì chỉ còn cái xác ko hồn… Ngày nào Jun và Rin cũng đến thăm nó … nhìn thấy nó nhốt mình trong nhà ngẩn ngơ ngồi vô hồn nhìn tận trời xa xăm là lòng anh lại dấy lên nỗi đau khổ cùng hổ thẹn tột cùng… Gần tháng trời nó ko gượng nổi… dù 2 ả rắn rết kia đã phải lãnh mức án xứng đáng cho hành động thú vật của mình cũng ko bù đc cú shock tinh thần của nó… Cho đến 1 ngày, nó bỗng mỉm cười cất tiếng nói đầu tiên trong suốt gần 2 tháng khiến mọi người ai cũng mừng như cha mẹ chết đi sống lại… Từ ngày đó nó trở lại như xưa… nhưng ai cũng biết… đó chỉ là vỏ bộc bên ngoài, còn bên trong chỉ còn là những mảnh vụn tâm hồn…
Và bây giờ, anh lại xuất hiện trước mặt nó… ko giống như những cơn ác mộng, lần này anh đến bên nó, bàn tay quen thuộc của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé…hơi ấm mãnh liệt xâm thẳng vào tim… thật dịu dàng yêu thương… tất cả…tất cả như đều rất thật… đã rất lâu…lâu lắm rồi nó mới cảm thấy hạnh phúc như vậy… Đúng… cảm giác này thật… rất thật… rất ấm… Nó lờ mờ choàng tỉnh…
Kì tích… là kì tích… ko đúng…phép màu…là phép màu… ngón tay thon gầy của anh đang nắm lấy bàn tay nó… Nó mở tròn căng đôi mắt, như ko tin chính mỉnh đả tỉnh hay chưa?… Nó ko phải mơ chứ?… anh đang cử động… trong lòng dâng lên niềm cảm xúc vỡ òa ko trời đất nào so sánh đc… đôi mắt đã lâu luôn đóng chặt đang khẽ nhúc nhích…
- Bác…bác…bác sĩ… Bác Sĩ…mau…mau… bác sĩ… mau đến…mau đến – Nó nhất thời vui sướng như điên dại, loạn cả ngôn ngữ ko cất nổi nỗi niềm
Tiếng gọi của nó lập tức đc 1 đoàn bác sĩ gấp rút đáp lại… thấy kì tích đang hiện ra trước mắt… ai cũng chung 1 niềm vui khôn tả nhanh bắt tay vào việc…Một lần nữa… cánh cửa phòng cấp cứu lại khép lại, mang theo trái tim thấp thỏm lo âu nhỏ bé của nó… Nhận đc tin, cả nhà nó và cha Ken cùng Jun, Rin lập tức có mặt… trên mặt ai cũng mang theo 1 tia hi vọng lớn lao….
…
…
…..
Từng giờ từng phút lại trôi qua như cái ngày đầu tiên anh bước vào… trái tim lạc nhi4p run rẩy ko ngừng… Đan chặt 2 tay nó ko ngừng cầu nguyện… Nó có thể đánh đổi tất cả để đem anh về bên nó 1 lần nữa… “Ken… anh phải tỉnh lại… Em nhớ anh… mọi người đều nhớ anh… anh nhất định phải tỉnh lại…”
…Kong…
Bảng đèn chuyển sang xanh… vị bác sĩ luôn chữa trị cho Ken chậm rãi bước ra trước sự đón chờ của mọi người… Mặt ông vẫn trầm lặng khó đoán… nhưng niềm vui ko thể kiềm nén… ông nở 1 nụ cười thật hiền chậm rãi từng lời
- Chúc mừng, cậu ta đã hồi phục…
Một lời vàng ngọc thốt ra như châm ngòi cho quả pháo… tất cả đều nổ vang 1 tiếng vui mừng, nước mắt lại trà ra nhưng ko phải là đau xót… mà nước mắt của niềm vui đang lăn dài… ko phân biệt ai với ai, mọi người ôm lấy nhau nức nở… khóe mắt cũng ko kiềm *** đc hạnh phúc mà mặc sức để nước tuôn trào…Nó như người cõi chết 1 lần nữa đc tái sinh… trái tim tan vỡ bao năm khoảnh khắc bắt lại nhịp đập… Anh đả trở lại…trở về bên nó…
….
Trong căn phòng phục hồi… mọi người hạnh phúc dìu nhau bước đi, để lại ko gian thật tĩnh lặng cho nó và anh… Nó cười… nụ cười từ trái tim, nụ cười ấm áp… nó đang cười… cười hết trong 2 năm qua… Nắm lấy tay anh, nó chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng nhất như 1 lần nữa đc sinh ra trên đời này… nó muốn là người đầu tiên anh nhìn thấy… Ko phụ tấm lòng chân thành… một ngón tay bất giác co giật… dần lan ra mười đầu ngón tay… đôi hàng mi anh tuấn giật nhẹ… 1 đường chỉ mỏng hé mở lấp lánh rồi lập tức nheo lại… đã quá lâu anh ko có ánh sáng… mất khá lâu đề dần tiếp nhận lại cuộc sống… mi mắt cũng dần hé lộ đôi mắt ấm áp nồng nàn quen thuộc…
Một hơi ấm từ bàn tay truyền đến cho anh sự nồng nàn yêu mến… một khuôn mặt yêu thương anh luôn nhớ rất rõ trong tiềm thức…
- Ken…
Và… giọng nói ngọt ngào mà đến chết anh vẫn kot hể quên… là nó… ngày anh trở lại với thế gian người mà anh nhìn thấy đầu tiên là nó…thiên thần của anh…
- Ken… – nó siết chặt tay anh xúc động, đôi mắt ngập nước, từng hạt pha lê rơi lên bàn tay anh nóng ấm…
Khuôn mặt anh nheo lại, đôi môi khô cằn nứt nẻ nhẹ cuộn lên 1 nụ cười yếu ớt, cổ họng khô khốc đau buốt… miệng lưỡi đắng nghét mang lại cho anh 1 trận đau tê khắp người… Cố gắng nuốt 1 ngụm nước bọt… đôi môi như đất khô giữa mùa hè nóng cháy mấp máy khó khăn thều thào nặn ra từng lời…
- Sao… em… lại… khóc… – Anh nhìn nó âu yếm trìu mến… anh nhớ… nhớ khuôn mặt này đến phát điên… trong cơn mê dài u ám… anh thấy quanh mình toàn bóng tối cô đặc… dù bước đi hay chạy trốn, tìm kiếm đến kiệt sức cũng ko có lối thoát… Trong tuyệt vọng…anh muốn buông xuôi tất cả…thì 1 bàn tay thân quen mang cho anh tia sáng hi vọng, kéo anh ra khỏi bóng đêm… chính nó… anh thấy 1 thiên thần với nụ cười tinh khiết… chính nó đã đưa anh trở vể cuộc sống… cuộc sống có nó…
- Ken… em xin lỗi… xin lỗi – nó nấc nghẹn, vùi gương mặt tròn trịa đầy nước vào tay anh
- Anh …xin lỗi… Hình như…anh đã ngủ… rất lâu rồi phải ko? – ngón tay gầy guộc vuốt ve khuôn mặt dù đả qua bao nhiêu lâu ko thể xác định vẫn nguyên vẹn như ngày đầu anh gặp nó…
- Ko…ko có – nó lắc đầu, nước mắt vì vậy mà lại mạnh mẽ tuôn ra… Là đôi mắt này…khuôn mặt… giọng nói… và bàn tay này… Nó nhớ… nhớ lắm… – Ken… em nhớ anh… em nhớ anh nhiều lắm
Nó nhoài người ôm lấy anh òa khóc… nước mắt chất chứa bao nhiêu năm đến bây giờ lại kéo nhau ra hết bên ngoài… Anh nhấc cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ người nó… đây ko phải mơ… nó đang ở đây cùng anh, hít 1 hơi sâu… gương mặt xanh xao tái nhợt sau bao năm tràn ngập 1 niềm hạnh phúc lớn lao…
- Boo… anh yêu em…
……..
…..
…
Hồi kết….
1 năm sau….
- Bây giờ chúng ta cùng chào đón cặp đôi thế kỉ… Boo và Ken…. – 1 giọng giới thiệu lảnh lót vang lên….
Dưới khán đài như 1 quả bom đc châm ngòi nổ lớn… tiếng la hét rung động đất trời thi nhau vang lên ko dứt… Từ sân khấu mờ mờ… 1 cô gái trong bộ đầm màu trắng tinh khôi xếp tầng dài ngang gối lộng lẫy, đầu đội 1 tấm voan cô dâu tinh khiết xinh đẹp bước ra sân khấu mang theo 1 giọng hát ngọt ngào và nụ cười đẹp như nụ hoa mới nở, trong trẻo động lòng người… Bên cạnh 1 chàng trai tựa như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích khiến các thiếu nữ ngây ngốc dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy thiên thần nhỏ bé như sợ chỉ cần thả tay ra… thiên thần sẽ vụt bay đi mất… Hai giọng hát quyện vào nhau khiến khán đài đang bát nhào như đánh trận bỗng chốc im lặng…
…
…
- Cám ơn các bạn đã ủng hộ chúng tôi – bài hát kết túc, cả 2 nhìn nhau cười âu yếm hướng về khán giả thân thương nói lời cảm ơn – Và sau đây… mời các bạn cùng đến chung vui tại lễ kết hôn của chúng sau chút ít nữa… – nhân vật chính hướng tới mọi người nói 1 câu khiến khác đài 1 lần nữa nổ ầm vang rền… hai đương sự gấp rút kéo nhau ra xe… khán đài ào 1 cái… mọi người cũng ùa chạy đi ko còn 1 mống…
….
….
- A…aaaaa… mau lên…mau lên…trễ rồi… trễ rồi – nó phóng vào xe ngồi, miệng la hớt hãi… Ken 1 bên cũng nhanh chóng vào xe phóng đi
…
…
Tại nhà thờ…
- Trời ơi, tụi nó đâu rồi, tới chưa hả? – Mẹ nó ở nhà thờ loắn xoắn đứng ngồi ko yên – Có ai như 2 đứa này ko? Đến ngày kết hôn mà còn đi diễn, thật ko thể tin đc mà – Mama nó tức giận lầm bầm đi qua đi lại…
- A!!! mẹ ơi, tới rồi…tới rồi kìa… Hyo Rin đứng ở cửa trông thấy nó và Ken đang chạy tới cuống quýt la lên chạy ra đón…
- Á, chị Hyo Rin… đừng chạy… – Nó từ xa thấy chị nuôi đang chạy ra đón hết hồn hét lên
- Á – Nó chưa dứt lời thì cô nàng loạn choạng mất thăng bằng … Mọi người trong phút chốc hét lên 1 tiếng nín thở xanh mặt…
Vừa lúc đó, từ phía sau… 1 thân người cao lớn với tốc độ điện xẹt lao đến ôm đỡ lấy cô… Hyo Rin thở hồng hộc ngước mặt lên nhìn người đang đỡ cô… Jun với gương mặt trắng dã cắt ko còn hột máu, mắt đen giận dữ nhìn vợ yêu với cái bụng to tròn trịa mém gây họa…
- Hyo Rin – Anh gầm từng tiếng đáng sợ
Hyo Rin mặt phụng phịu biết lỗi cúi đầu ko dám cãi… Lúc này mọi người ở đây mới vuốt ngực thở phào 1 cái…
- Chị Rin, ko sao chứ?… May mà có anh Jun nếu ko… ko biết cháu em sẽ ra sao nữa – Nó hớt hãi chạy lại
- Hì, xin lỗi – Hyo Rin cười tủm tỉm… nhưng sực nhớ ra gì đó, cô ngoác mồm hối thúc – Lễ cưới… mau lên… trễ mất… em có cần thay đồ ko?
- Ko cần, đây là áo cưới của Jonny đặc biệt thiết kế cho em hôm nay đó – Nó cười tươi như hoa nắm tay kéo Ken đi
- Á!!! Khoan…khoan… còn hoa… – Hyo Rin nhảy cẩn lên vù vù đi vào lấy ra bó hoa, chân nhấc đc mấy bước tính chạy lại chỗ nó thì bị 1 cánh tay to khỏe ôm ghì lại… cô quay lại thì trông thấy 2 cục lửa phóng ra từ mắt của chồng yêu đầy cảnh cáo…
Jun giật phắt bó hoa trên tay vợ yêu, ném xoạt 1 cái về phía Ken… Ken chuẩn xác bắt gọn bó hoa bằng 1 tay, khóe môi nhếch lên đẹp mê hồn người nhìn Jun cười 1 cái mang chút thân tình anh em chí cốt, lại mang chút cao ngạo khí phách… Jun cũng hếch lên 1 tia cười ngạo mạn ôm ghì Hyo Rin đáp lại… Dùng 2 đôi mắt của 2 người đàn ông tuyệt đỉnh sắc sảo nhìn nhau 1 cái đủ hiểu hết câu trả lời…
- Chúc 2 người hạnh phúc – Jun trầm giọng nhẹ nhàng hất về Ken 1 câu chúc
- Cám ơn – Ken cũng thảy lại 1 câu cám ơn
Tuy rằng nghe qua tưởng chừng lạnh lùng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết 2 lời đối thoại ngắn gọn chứa hết bao nhiêu ý nghĩa… phải… ai cũng hạnh phúc…
- Họ nhất định sẽ hạnh phúc – Hyo Rin tựa vào người Jun nhìn theo bóng nó và Ken khuất dần cúi hành lang hạnh phúc thay cho họ… Jun ôm vợ trong lòng cúi đầu hôn lên môi cô 1 cái dịu dàng đầy yêu thương…
…..
…
..
- Ken… con có đồng ý lấy Boo là vợ ko?….
- Con đồng ý – Anh nhìn sâu vào mắt nó trả lời dứt khoát
- Boo… con có đồng ý lấy Ken là m chồng…?
- Con đồng ý – Nó mỉm cười hạnh phúc nắm chặt tay anh ko đắn đo trả lời
- Ta tuyên bố 2 con là vợ chồng… Con có thể hôn cô dâu
Anh ôm lấy nó trao 1 nụ hôn nồng thắm, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp mọi người… tiếng vỗ tay ko dứt, tiếng chúc mừng, hò reo lẫn nước mắt vui mừng cũng ko thể thiếu trong ngày hạnh phúc…
- Ken, em có cần kí bản hợp đồng khác ko? – Nó thỏ thẻ vào tai anh trêu đùa…
Anh nhíu mày nhìn nó 1 cái rồi mỉm cười tà tà rủ rỉ và otai nó…
- Cần chứ… Hợp đồng làm vợ anh, thời hạn vĩnh viễn… em đồng ý ko cô bé lọ lem?
- Em đồng ý – Nó cười ngây ngất ôm chằm lấy anh
Cả 2 lại trao nhau những chiếc hôn nồng nàn… Cô bé lọ lem đã tìm đc hoàng tử của mình…và họ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời…
THE END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...