Khác với dự định của Tiết Nhiên Ly, cô ngồi chơi với hai bà cháu nhà họ Mã đã hơn một tiếng, nhưng Mã Thiệu Huy mãi vẫn chưa thấy về tới nhà chính.
Cô bắt đầu có chút lo lắng.
Tay mò trong túi xách tìm điện thoại để liên lạc thử với anh.
Hồi chuông kéo dài cho đến khi âm thanh đầu dây tắt tiếng và chị tổng đài nước ngoài cất lên giọng nói.
Còn phía bên Mã Thiệu Huy không hề có ý định bắt máy.
Chẳng lẽ anh gặp chuyện gì trên đường đi? Là do cô bốc đồng lại hay giận hờn vô cớ nên mới khiến anh gặp chuyện ư? Chẳng thà anh giận cô không muốn nói chuyện, còn hơn là anh gặp điều không may.
Theo như đạo sĩ bói, mấy năm nay cũng là năm hạn của anh, không có đứa trẻ bên cạnh, chỉ sợ anh dễ gặp chuyện không lành.
Mới cách đây ba tháng, Chu Hồng Ngân cũng dẫn Tiết Nhiên Ly đi gặp vị đạo sĩ đã xem tướng cho Mã Thiệu Huy.
Chính ông cũng là người chỉ tay vào bụng cô và nói:
- Đứa trẻ của Thiên Mệnh, là người may mắn và đem lại sự sung túc, sức khỏe cho cả gia đình.
Đứa bé như bùa phù hộ bên cạnh Mã Thiệu Huy, trong phút chốc nóng nảy, Tiết Nhiên Ly quên mất việc này.
Trái tim như treo lơ lửng trên không trung, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng lại sợ không dám nói ra với Chu Hồng Ngân.
Bà lớn tuổi rồi, dễ bị cao huyết áp.
Lỡ như tất cả cũng chỉ là do cô nghĩ nhiều, cuối cùng mọi việc xảy ra tệ hại hơn thì sao.
Tiết Nhiên Ly tìm cớ đi ra ngoài sân vườn.
Cô đi lui tới liên tục, tay cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc của Mã Thiệu Huy.
Hai cuộc gọi trôi đi vẫn chưa ai bắt máy.
Trời bắt đầu nhá nhem tối đi.
Tiết Nhiên Ly rơi vào trạng thái căng thẳng tuyệt đối, sắc mặt trắng bệch, trái tim run rẩy không yên tâm.
Miệng cứ lẩm bẩm cầu xin ông trời phù hộ cho anh.
Cô cũng không quên vuốt bụng thì thầm với đứa con chưa chào đời của mình.
Nghĩ một hồi, cái đầu nhỏ của cô mới chịu phát huy tác dụng.
Cô cố gắng gọi điện cho trợ lý của Mã Thiệu Huy một cuộc, lần trước có vài lần đến công ty đưa đồ ăn cho Mã Thiệu Huy, anh bận cuộc họp nên thường để trợ lý xuống lấy đồ hoặc là dẫn cô lên tận nơi.
Trợ lý Hà Viên của anh cũng là người hiếm hoi biết được thân phận thật sự của cô, nên anh ta luôn dành cho cô sự tôn trọng nhất định.
- Anh ấy có đến công ty không?
- Dạ không ạ, theo lịch thì hôm nay Mã tổng trống lịch ạ.
- Nếu anh ấy có liên lạc với anh thì gọi lại cho tôi nha.
Cảm ơn nhiều.
Tiết Nhiên Ly tắt máy, cô lại lập tức gọi vào số của Mã Thiệu Huy, cứ thế gọi đến cháy máy vẫn không chịu dừng.
Phía ngoài cổng có tiếng xe ùn ùn chạy vào.
Tiết Nhiên Ly giật mình đi tới, nhìn thấy bóng xe quen thuộc, cô rơi nước mắt, bản thân trở nên yếu đuối hơn rất nhiều so với trước đây.
Tâm tình lúc nào cũng bất ổn không yên, trí óc thì mau quên, đụng gì khó khăn cũng chỉ biết khóc bất lực và nhu nhược.
Tiết Nhiên Ly chạy đến trước đầu xe, Mã Thiệu Huy ngồi bên trong giật mình đạp thắng ga.
Anh vội lao xuống xe tiến tới cạnh Tiết Nhiên Ly.
Còn cô thì được gỡ bỏ trái tim nhỏ bé đáng thương bị treo từ nãy giờ xuống.
Nước mắt chảy dài ôm chặt Mã Thiệu Huy.
- Cầu xin anh, đừng bỏ rơi các con và gia đình.
Em xin lỗi....
Tiết Nhiên Ly cứ nức nở khóc lóc không chịu dừng, ngay cả Mã Thiệu Huy cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Nhưng thấy cô đã khóc đến mức giọng cũng khàn đi, lòng anh đau xót mà dỗ dành cô, rồi nhẹ nhàng đỡ cô đi vào trong nhà.
Xe ở bên ngoài đã có người làm chạy vào gara giúp anh.
Nhà họ Mã giàu, chút việc vặt không thiếu người làm thay.
Chu Hồng Ngân ngồi ăn trái cây với Mã Du, mắt ngước nhìn thấy Tiết Nhiên Ly mới nãy đang yên lành, bây giờ lại khóc nức nở tội nghiệp.
Bà lo lắng chạy tới hỏi han.
Tay vuốt bụng cô nói:
- Có phải cháu làm đau mẹ không?
Tiết Nhiên Ly nghe bà nói thì lắc đầu giải oan cho cục cưng.
Cổ họng nghẹn ngào khó nói chuyện, chỉ có thể vừa nói vừa nấc lên:
- Không...phải...!Là do con nhớ anh Huy....
Mã Thiệu Huy đứng kế bên ở không nhưng lại được tặng kẹo ngọt.
Lòng ấm áp và hạnh phúc mỉm cười.
Tay xoa nhẹ mái tóc ngắn thẳng mịn của cô và âu yếm:
- Ngốc nghếch, nhớ thì gọi cho anh.
Anh có mua bánh ngọt cho em đây.
- Em gọi anh không bắt máy.
Tự nhiên thấy uất ức khó diễn tả, cô tiếp tục nhõng nhẽo kể lể với anh.
Đợi cô nói xong, Mã Thiệu Huy mới chợt nhớ là anh đã tắt âm điện thoại và tắt cả chế độ rung.
Lúc trước khi ngồi trên máy bay, anh cố gắng tắt âm thanh của thiết bị điện thoại, sợ rằng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Mặc dù trên máy bay đã bật chế độ máy bay, nhưng anh vẫn tắt âm vì sợ lỡ có báo thức gì đó kêu lên.
Đợi tới khi xách hành lý ra sảnh, anh nhìn điện thoại mới thấy tin nhắn của Tiết Nhiên Ly.
Biết rõ cô đang giận lẫy mình, anh đành vòng tay lái đi tới tiệm bánh Yagust để mua bánh cho cô.
Bản thân cũng quên mất phải bật âm điện thoại lên.
Về đến nhà thì mới phát hiện mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, cô vợ nhỏ của anh khóc không còn trời trăng mây gió gì nữa.
Nhưng bù lại, anh vẫn thấy có chút vui vẻ trong lòng, lại nhìn dáng vẻ cô khóc vì anh cực kỳ đáng yêu, anh chỉ muốn nựng và vỗ về lâu một chút
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...