Tiết Nhiên Ly đẩy xe lăn của Mã Du đi dọc theo từng kệ hàng trong siêu thị nhỏ.
Mã Thiệu Huy nối đuôi đẩy xe hàng đi theo.
Trước tiên là đến quầy rau củ quả.
Tiết Nhiên Ly lấy củ cà rốt chuẩn bị cho vào xe đẩy, mắt khẽ nhìn sang Mã Du, thằng bé trưng ra bộ mặt khiếp đảm, hai mắt mở to tròn, môi mím chặt.
Bắt gặp dáng vẻ sợ hãi của cậu, Tiết Nhiên Ly hai tay chống nạnh, khuôn mặt giả bộ cau có nói:
- Trẻ ngoan thì phải biết ăn cà rốt!
Mã Du lắc đầu điên cuồng.
Nước mắt trực tròng sắp rơi.
Nhìn con muốn khóc mà xót lòng, Mã Thiệu Huy lấy đi của cà rốt trên tay cô, anh đặt lại chỗ cũ rồi nói:
- Thôi, nếu Du Du đã không ăn thì đừng có ép.
Mới vừa nói xong, Mã Thiệu Huy liền bị Tiết Nhiên Ly liếc bằng đôi mắt xem thường.
- Anh đó, là do anh không ăn được thì nói đi, đừng đổ lỗi cho Du Du.
Bị nói trúng tim đen, anh lật đật cầm lên lại cái củ mình vừa đặt xuống.
Vội bỏ vào xe đẩy rồi nói:
- Ai bảo tôi không biết ăn.
Du Du, con là trẻ ngoan, phải ăn được cà rốt.
Cô muốn cười ra tiếng, nhưng ngại trước mặt trẻ con nên là thôi.
Đã tiếp xúc với anh hơn mười năm, chẳng lẽ cô còn không biết anh ghét ăn cà rốt à.
Nhìn sự việc trước mắt, xem như là Mã Thiệu Huy biết điều, Tiết Nhiên Ly lạnh mặt gật đầu, lén xoay cười cong môi cười khẽ.
Đúng là cha nào con nấy!
Lựa cho món chính của bữa tối, tiếp đến Tiết Nhiên Ly dẫn cả hai cha con họ Mã đi sang quầy ăn vặt.
Cô cho phép Mã Du lựa mấy món cậu thích.
Ban đầu cậu còn ngập ngừng không dám, mắt cứ nhìn sang, thử xem xét biểu hiện của Mã Thiệu Huy.
Anh nghiêm mặt khiến cho trẻ con nào cũng sợ hãi.
Tiết Nhiên Ly chậc miệng, tay đẩy xe lăn của Mã Du đi tới các quầy bánh kẹo, mỗi thứ cô lấy một món.
Vừa cho vào xe vừa quan sát vẻ mặt Mã Du.
Cô cố ý phát hiện xem cậu thích món nào nhất, để lần sau có cơ hội sẽ mua riêng nhiều hơn.
Mã Thiệu Huy tính ngăn cản, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị cái lườm gắt rao từ Tiết Nhiên Ly.
- Anh....!Cứ đẩy xe là được, đừng làm phiền thế giới riêng của tụi em.
- Ăn nhiều không tốt!
- Em có cách để kiểm soát lượng ăn cho Du Du.
Tiết Nhiên Ly ngăn chặn lời khiển trách, cằn nhằn từ anh.
Có cô bảo vệ, Mã Du phấn khích tay trái ôm hộp bánh khoai tây, tay phải ôm hộp socola.
Miệng cười vui vẻ đến mức nhe răng.
Mã Thiệu Huy hiếm thấy con trai cười vui đến vậy, nên anh thở dài bất lực, thế là mặc kệ hai người họ càn quét quầy ăn vặt.
Mua xong món ngon cho Mã Du, đến lượt Tiết Nhiên Ly.
Cô đang mang thai, lúc nào cũng cảm giác thèm đồ lạnh, đặc biệt là kem và đá bào.
Lại nhớ đợt ở Landy còn chưa kịp ăn đã bị Mã Thiệu Huy kéo đi.
Cô thèm thuồng bước chân nhanh đi tới tủ kem gần đó.
Ánh mắt sáng rực lấy hết hộp kem dâu cho tới kem vani....
Mã Thiệu Huy ho nhẹ, anh lần lượt lấy từng hộp kem bỏ lại tủ đông.
Anh nghiêm chỉnh nói:
- Mang thai ăn kem nhiều không tốt, rất dễ đau bụng.
Tiết Nhiên Ly bộc lộ tính trẻ con thích làm nũng, cô bĩu môi nói:
- Nhưng con em thèm, là do bé con chứ không phải em.
- Không được.
Không nói lại được anh, Tiết Nhiên Ly đưa sang ánh mắt cầu cứu từ Mã Du.
Ai ngờ đến thằng bé phản bội cô, cậu lắc đầu, tay đưa lên thành dấu X.
Hay nhỉ, bắt hai cha con họ ăn cà rốt, bây giờ bọn họ không cho cô ăn kem.
Tâm tình tuột dốc.
Tiết Nhiên Ly cúi đầu, gần như sát xuống đầu gối.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Khổ thân người phụ nữ có thai quá, muốn ăn ngon cũng chẳng được.
Con ơi con, mẹ thương con nhiều lắm.....
Cô xoa bụng đáng thương.
Mũi sụt sịt ra tiếng.
- Bốn ngày ăn được một cây!
Mã Thiệu Huy thoả thiệp, anh ra điều kiện với cô.
Nhưng cô thừa cơ đưa hai ngón tay lên, mắt chớp chớp mong chờ:
- Hai ngày được không?
Nhận được sự im lặng, Tiết Nhiên Ly ủ rũ, thương lượng lần nữa:
- Vậy thì ba ngày, ba ngày là quá đủ rồi...
- Nói phải giữ lấy lời.
Du Du, con có nhiệm vụ phải kiểm soát số kem trong tủ lạnh đó.
Mã Thiệu Huy vỗ đầu con trai, đưa ra nhiệm vụ cao cả cho cậu.
Cậu phấn khích gật đầu, rồi quay sang nhìn Tiết Nhiên Ly mà nhe răng cười.
Thôi thì ba ngày cũng được.
Tiết Nhiên Ly nhéo cái má phúng phính của Mã Du, cô đùa giỡn nói:
- Bé con đáng yêu của dì...!
Nháy mắt ra hiệu, như muốn nói:" Sắp tới nhớ bảo kê dì Ly của con nha."
Một nhà ba người hoà hợp đi chợ về nấu cơm.
Dự tính lúc đầu là hai người từ Landy về thì sẽ qua nhà chính ăn cơm.
Nhưng bất ngờ được Tiết Chính lái xe chở về, Tiết Nhiên Ly không có tâm trạng nên phải quay về nhà riêng.
Bởi vậy nên họ không có thông báo với chị Vân.
Cuối cùng bữa ăn tối ngày hôm nay sẽ được Tiết Nhiên Ly trổ tài.
Mã Du nghe lời ngồi ở phòng khách xem tivi.
Tiết Nhiên Ly xé cho cậu bịch bánh khoai tây, nhưng cô chỉ cho ăn nửa bịch, chủ yếu phải dành bụng để ăn cơm tối.
Còn Mã Thiệu Huy có rất nhiều việc cần giải quyết trong công ty.
Nhưng lần này anh kỳ lạ, cứ nằng nặc đòi làm cùng Tiết Nhiên Ly.
Cô thầm nghĩ, anh đúng là người bướng bỉnh, lại hay đổi ý này sang ý nọ.
Là con trai duy nhất nhà họ Mã, còn là vị tổng tài trên nghìn người, hiển nhiên Mã Thiệu chưa từng vào bếp bao giờ.
Trái ngược với anh, Tiết Nhiên Ly chỉ là cô bé nghèo khổ, từ nhỏ đã tự vươn trải nhiều thứ.
Việc bếp núc chỉ là chuyện bình thường.
Tiết Nhiên Ly bắt đầu phân công cho Mã Thiệu Huy gọt vỏ rau củ.
Anh chân tay hậu đậu khi sơ chế.
Dao gọt vỏ mà vỏ không tách, chỉ tách thịt củ cà rốt ra từng khối.
Tiết Nhiên ly đứng kế bên, tay bận rộn chặt gà, mắt nhìn sang liền thấy lồng ngực nhức nhối.
Nhìn cách anh làm mà cô tức giận đến mức bốc khói:
- Em bảo anh gọt vỏ, anh cắt luôn cả củ ra làm gì.
Đã thế còn cắt kiểu xấu xí, hình dạng gì nhìn chẳng ra được.
- Tôi làm theo phong cách nghệ thuật.
Em cứ chờ xem thành quả đi.
Mã Thiệu Huy không thể đầu hàng được.
Dáng anh cao, bàn đặt thớt lại thấp, anh phải cong người thì mới có thể làm việc.
Mắt chăm chú, tay tỉ mỉ cắt vỏ củ cà rốt, nhưng lần nào cũng bị phạm vào thịt củ.
Đã hơn mười lăm phút nhưng vẫn vậy.
Tiết Nhiên Ly chặt xong thịt gà, quay sang thấy anh vẫn cần cù sơ chế rau củ.
Nhưng nhìn đống thành quả anh tạo ra, cô sợ nếu tiếp tục nữa hôm nay cả nhà sẽ nhịn ăn mất.
Rửa tay sạch sẽ, Tiết Nhiên Ly bước chân đến cạnh Mã Thiệu Huy, cô cướp lấy con dao gọt trên tay anh, mông huých nhẹ vào người anh, cố ý đẩy sang một bên.
Giọng lầu bầu nói:
- Đợi anh làm, chắc tới kiếp sau cũng đói chết mất thôi.
Để em cho.
Cô vẫy tay bảo anh đi ra ngoài chơi với Mã Du.
Mã Thiệu Huy làm sao có thể bỏ đi được.
Là đàn ông, nói được làm được, đầu đội trời, chân đạp đất, chút chuyện nhỏ sao có thể bỏ cuộc.
Hai bên cãi cự luyên thuyên lúc lâu, cuối cùng Tiết Nhiên Ly bất lực, đành dỗ dành anh nói:
- Hay để em gọt cho, lát anh rửa có được không.
Tay em nãy giờ rửa nước nhiều, không muốn đụng vào nữa đâu.
Mã Thiệu Huy nhìn đôi tay nhăn nhúm của cô, thầm trách bản thân nãy giờ cứ lo làm việc riêng mà quên phụ giúp Tiết Nhiên Ly chặt thịt.
Lúc cắt củ quả, nghe bên tai thoáng tiếng dao chặt vào thớt nghe bụp bụp.
Mà anh lúc đó cứ thích chú tâm đối đầu với cà rốt, nên mắt không chịu nhìn lên.
Nhận ra nãy giờ Tiết Nhiên Ly đã làm xong thịt gà, và lọc vảy cá.
Bàn tay da nhăn nheo xấu xí.
Mã Thiệu Huy áy náy, anh gật nhẹ đầu nói:
- Ừm, vậy để tôi rửa cho, lát ăn cơm xong tôi cũng sẽ rửa chén.
- Trông cậy vào anh.
Miệng nói thế nhưng lòng Tiết Nhiên Ly cười khó tin.
Cô dám chắc 100% anh sẽ chẳng rửa được cái chén nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...