Sáng hôm sau , cô đã giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại *reng reng* có người gọi cho cô , cô lấy điện thoại từ trên đầu giường , cô bắt máy nghe đầu dây bên kia là Trương Nhã Tịnh…
"Alo …
"Cậu bị gì vậy sáng sớm mà la lớn thế kia.
"Cậu đọc báo đi, Vĩ Vĩnh An lên báo cậu rồi kìa.
"Chết tiệt, cúp máy đi.
.
" cô hùng hồn sát khí cúp máy , cô mở báo lên đọc…
! Bài Báo Hot Nhất Hôm Nay!
Tôi là Vĩ Vĩnh An , giám đốc công ty Thời Thị cũng là bố của Thời Tịch Ngọc con gái của tôi, bây giờ nó đã bỏ đi , nó không thương tôi , ,tài sản, công ty của tôi nó đã có một đích cướp từ tay tôi , Mẹ kế của nó , nó còn dám đánh thì lý gì nó không dám đánh một ông già như tôi chứ, dữ liệu công ty tôi cũng bị người khác cướp mất , chả khác nào là nó đang làm sao, nó không bao giờ hoà hợp với em gái và mẹ kế nó, một người bố như tôi không nên đẻ nó ra mà…
Dân mạng ném đá cô và tin những lời của ông ta là sự thật , bài báo mới đăng có hai tiếng nó đã đứng top 1 rồi, kéo dài thời gian hơn nữa e rằng cô sẽ bị truy ra là đang ở cùng Bắc Minh Phong và tẩy chay mất…
"Má nó" cô đã tức giận chửi một câu , làm anh tỉnh giấc , anh vội hỏi cô …
"Sao dậy sớm vậy…
"Anh nhìn này.
"Chết tiệt, ông ta dám…
"Tôi đã nói rồi, ông ta đang lâm vào bước đừng cùng chuyện gì mà không dám.
Cô giục điện thoại ngay trên giường, cô đi sửa soạn thay đồ , cô vội vã chạy đến công ty Thời Thị, ông ta biết chắc chắn cô sẽ đến nên rất đắc ý ngồi chờ cô, trước khi rời khỏi phòng cô đã cảnh cáo anh…
"Anh không được nhúng tay vào chuyện này, nếu anh còn cố ý , tôi bẽ gãy tay anh.
.
" anh nghe xong liền đứng hình và lạnh sống lưng , có chết anh cũng không dám làm sai ý cô.
.
Cô lái xe đến công ty, cô đỗ chiếc siêu xe của cô ở trước cửa , mọi người công ty nhìn ra liền muốn biết đó là ai , có phải nhà cổ đông nào đến đầu tư không, cô đặt chân xuống , trên chân cô mang đôi giày cao gót đắt đỏ , trên gương mặt ưu Tú của cô đeo 1 chiếc kính găm trên người cô bận một bộ đồ vét sang trọng nhìn vào như , một bà trùm mafia , cô xoã mái tóc dài bóng mượt của mình xuống, hai tên bảo vệ trước của liền đang tay nối lại với nhau không cho cô vào.
.
"Xin lỗi! Cô có hẹn trước với giám đốc chưa ạ…
Cô cởi chiếc kính răm của mình xuống , nhìn hai tên bảo vệ bụng bự kia , cô nhướng mày nói…
"Chủ tịch cũng phải hẹn trước với giám đốc à.
Hai tên bảo vệ giật thót tim vì hai tên đó không nghĩ là Thời Tịch Ngọc vì lúc trước cô tóc ngắn , da ngâm đen trong rất phèn và xấu xí , mọi người trong công ty lúc nào cũng hoan nghênh đứa con gái nhỏ ông ta , không bao giờ để ý đến cô, hai tên bảo vệ lắp ba lắp cấp nói…
"Dạ , dạ chào cô Thời ạ, tôi mời cô Thời vào…
"Tôi chưa hẹn với giám đốc các anh, liệu có được vào không nhỉ…!"cô cười nhếch mép , cô nói bằng giọng nói đắc ý …
"Dạ không cần ạ, giám đốc đang ở trong trong phòng , tôi mời cô Thời vào ạ…
Tiếng bước chân của cô làm mọi người trong công ty liền chú ý đến , khi phát hiện cô là Thời Tịch Ngọc liền cúi đầu chào , đi tới đâu mọi người đều cúi đầu chào cô, khoác trên cô bộ đồ đắt đỏ khí chất của một quý bà không tránh khỏi được ánh mắt của mọi người , cô bấm thang máy đi lên, tháng máy mở ra tất cả mọi người đang trong thang máy nhìn thấy cô liền bất ngờ , đều đứng sát vào một góc không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, trong thang máy không khí im lặng đến đáng sợ.
.
Mọi người nhìn được vẻ mặt cô lúc đấy tức giận, mặt tối đen xuống liền hiểu cô tới đây để làm gì , không ai dám lên tiếng, cô đứng trong thang máy, một tay bỏ vào túi quần.
.
Trời, trời tôi nói thật với các bạn , lúc đấy ai ngầu lại chị nhà nữa…!
Thang mấy lên tới tầng 20 , cô bước ra khỏi thang máy , mọi người trong thang liền nhẹ nhõm, cô bước thẳng vào phòng , không thèm gõ cửa , cứ thế mà bước vào, trong phòng lúc đấy có, Vĩ Vĩnh An, Vĩ Tú Linh , mẹ kế cô, Cát Thu Diệu đều có mặt ở đấy, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa , đối diện ba người họ, cô ngồi chéo chân,xoay chiếc nhẫn trên tay nhìn lên ba người họ liền cười, ông ta cất tiếng nói.
.
"Quả thật , tôi đoán không sai , con gái ruột của ta sẽ đến…
"Hứ, tôi vừa đến, cứ nghĩ đây là cái sở thú đấy, nhiều thú thiệt…
Bà ta liền lên tiếng , như muốn xông lại đánh cô…"Mày nói gì hả con chó.
.
"
"Xuỵt, dì kế à , tôi là chó thì dì và con đi và ông ta là gì hả…
"Cầm thú hay là dã thú , tôi nói sai rồi không bằng một con thú nữa…
"Mày …
Ông ta liền lớn tiếng quát bà ta…"Bà im miệng đi, ở đây chưa tới lượt bà lên tiếng …" cô cười thẳng vào mặt bà ta không nể nang gì …
"Con gái cưng à , ngoan ngoãn giao công ty cho bố đi, nếu con đồng ý ta sẽ đính chính lại với tất cả mọi người con không phải là loại người như vậy…
"Ồ thế à, thế thì tôi phải xin lỗi ông rồi, tôi không sợ, công ty là của tôi, nhà cũng là của tôi, thì lý gì tôi phải giải chúng lại cho ông…
"Vì ta là bố con…
"Nực cười, bố Á , tôi không có một người bố như ông.
.
Đứa con gái bé nhỏ của ông ta liền muốn động thủ với cô , ông ta đã kéo tay con đó lại, ông ta lại nói…"Ta dù gì cũng đã nuôi nấng con từ nhỏ đến lớn…
"Ông nuôi tôi Á, hay là ông giết tôi nhỉ…?
"Con sao có thể nói bố con Nhuệ vậy…
"Không nói như vậy , thì nói như nào nhỉ…chết, chết tôi quên phải nói là , lúc tôi 5 tuổi liền cố ý tạo tai nạn giả hại chết tôi, lúc đấy tôi bị xe tông, tôi đã kêu bố bố cứu con , ông ta đứng chơ mắt ra nhìn và cười, nếu lúc đấy không có ông Tô An Quân thì chắc tôi chết từ lâu rồi.
"Ta không như con nghĩ đâu…
"Nói chuyện với các người tôi thấy kinh tởm quá…
Cô nói xong liền đứng dậy muốn rời đi, ông ta lập tức móc súng ra , cảnh cáo cô nếu bước chân ra khỏi phòng này khi chưa chuyển nhượng tài sản cho ông ta , ông ta bắn chết cô ngay tại đây, ngoài cửa thì đều là thuộc hạ của ông ta , cô biết ngoài cửa có vệ sĩ của ông ta cô liền xoay người lại , cười với ông ta một cái , cô thì tay vào áo vest cô móc khẩu súng lục ra , chỉ thẳng vào người ông ta không chút chần chờ.
.
"Ông nghĩ mình ông biết xài súng à…
"Mày , từ khi nào mày lại thay đổi như vậy chứ.
.
"Từ lúc ông hại tôi, từ lúc ông đuổi tôi ra khỏi nhà , từ lúc ông coi tôi hơn một con chó ông sai bảo , ông bắt tôi phải nhẫn nhịn mẹ con bà ta , ông bắt tôi phải ngoan ngoãn nghe lời, ông nhét vào đầu tôi những lời nói khiếm nhã về mẹ tôi…" cô tức giận hét lớn nói với ông ta , ông ta mặc kệ lời cô nói OK g vẫn cương quyết muốn cô kí…
"Tao không cần biết vì lý do gì , mày phải kí cho tao.
.
" ông ta đã mất kiên nhẫn với cô , đã lộ ra bộ mặt thật…
"Tôi không kí, ông làm gì được tôi…
Ông ta liền liếc mắt ra hiệu bảo con , Vĩ Tú Linh đi lên giữ cô ta lại ép cô kí, nhưng con đó thấy cô đang cầm súng nó liền rén không dám lên , ông ta tức giận , bắn một phát đạn*pằng * lên trần nhà, ông chỉ muốn dọa cho cô sợ, nhưng cô lại bắn lại một phát đạn , xuống đất gần trúng vào chân con gái út ông, con đó liền hoảng sợ , chạy lại chỗ ông ta khóc lóc.
.
"Bố bố ơi cô ta dám dọa con…"
"Mày dám.
.
"Có gì mà tôi không dám, tôi còn dám giết chết ba người tha cho chó sói ăn còn được đấy.
.
" cô nói rất sát khí , làm ba người lạnh sống lưng , cô chuẩn bị quay lưng rời đi , con nhỏ Vĩ Tú Linh muốn chạy lại ôm cô lại , nào ngờ nó lại bị vấp té trước chân cô…
Cô lấy chân mình dẫm lên đôi bàn tay Ngọc ngà mà bố nó cưng không dám cho nó động vào rửa một cái bát , cô dẫm thật mạnh thật chặt để cánh cáo nó đừng làm việc ngủ xuẩn, bà ta thấy như vậy, liền khóc lóc cầu xin cô bỏ chân ra.
.
* tiếng gãy xương * vâng lên ông ta và bà ta đều nghe thấy , liền vội quỳ xuống vang xin , hai ông bà đều quỳ lại vâng xin không dám phản kháng gì hơn nữa…
Cô vội cười.
.
"Đúng thật là con gái rượu của hai ông bà , vì đôi bàn tay mà quỳ lạy vâng xin tôi, chuyện có 102 đấy…" ông ta liền hoảng sợ nói…
"Cô bỏ ra đi , tôi sẽ làm tất cả những gì cô yêu cầu…
"Nực cười…
"Tôi xin cô, nó còn nhỏ không hiểu chuyện , tương lai nó còn dài …
"Tương lai nó còn dài, tàn phế một bàn tay thôi không sao đâu, tính mạng tôi hồi đó ông bà có nghĩ vậy không…
"Tôi xin lỗi , cô tha cho nó, tôi sẽ làm theo những điều kiện cô muốn…
"Ông biết trên đời này tôi hận nhất là gì không.
Tôi hận ông , Vĩ Vĩnh An.
.
" cô nói khàn giọng sát khí, chân cô càng dẫm lên bàn tay con đấy mạnh hơn…
Mọi chuyện mấy người đó làm cho cô quá đau khổ , mẹ cô cũng rất đau khổ , cô không muốn tha thứ cho các con người cầm thú này…!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...