Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.
Có thể nhìn rõ hai thân ảnh nam nữ trần trụi ở trên giường.
Trần Uy Bằng ở phía trên Tô Thu Vũ, bàn tay tinh nghịch rong ruổi khắp cơ thể cô, luôn chú ý xem biểu cảm của vợ, ngắm nhìn cô.
Với anh, cô chính là cảnh đẹp tuyệt mĩ nhất.
Tô Thu Vũ ngoảnh mặt đi, không nhìn anh.
Kết quả anh ghé sát cô, thân mật đưa má cọ với má cô vài cái, lại dùng tay để cô đối diện với anh.
Anh muốn cô cũng phải nhìn anh.
Trần Uy Bằng cúi xuống hôn lên trán cô, đến mắt, chóp mũi, rồi lại má.
Sau cùng là môi cô, chỉ là đặt chạm nhẹ lên.
Anh vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi cô, cũng không xâm nhập vào.
Tô Thu Vũ chưa từng chứng kiến một Trần Uy Bằng kiên nhẫn như vậy.
"Anh đừng làm trò"
"Anh không làm trò.
Tô Thu Vũ, anh muốn để em biết vì em anh có thể học kiên nhẫn"
Tô Thu Vũ không muốn nghe Trần Uy Bằng nói nhảm, lần trước cũng là như vậy.
Anh liếm cổ cô, rồi đi xuống, một bên ngực bị anh ngậm vào miệng.
Nụ hoa liên tục bị phun ra nuốt vào, nhũ hoa bị một tầng nước bọt phủ lên bóng loáng.
Bên kia anh cũng không tha, tay không ngừng nhào nặn, đầu nhũ đáng thương bị anh kẹp trong hai ngón tay vân vê.
Chẳng mấy chốc nhũ hoa bị anh trêu đến cứng ngắc, Tô Thu Vũ không nhịn được thở dốc.
Cái đầu anh trái đong phải đưa, hoàn toàn thuần thục ngậm mút một bên ngực cô.
Bị anh mút chẳng những không khó chịu, còn ngứa cực kì.
"Trần Uy Bằng...đủ rồi..."
"A...ưm..."
Thoáng chốc Trần Uy Bằng quay sang ngậm lấy bên còn cô đơn, đổi lại ngực bên kia bị tay anh cầm nắn.
Tô Thu Vũ tay giơ lên, muốn đẩy Trần Uy Bằng ra nhưng lại nghĩ bản thân chính là người khởi xướng nên đành bất lực, tay túm lấy drap giường, khi túm chặt khi lại buông ra.
Tô Thu Vũ bị làm cho cả người mềm nhũn, miệng anh đào hé mở hô hấp, mắt hạnh ngập nước nhìn Trần Uy Bằng tách hai chân cô ra:
"Ưm...không cần...a..."
Có làm sao cũng không ngờ Trần Uy Bằng lại vùi đầu vào giữa hai chân cô, nơi có đóa hoa kiều diễm, giây sau liền há miệng ngậm lấy mảnh đất màu mỡ.
Tiểu h.uyệt bị anh dùng lưỡi trêu đùa, mật dịch ồ ạt chảy ra đều bị anh hút vào.
Tô Thu Vũ gắt gao siết chặt drap giường, lúc này không còn gì có thể ngăn Trần Uy Bằng.
Bao nhiêu điểm nhạy cảm trên người cô, anh đều có tự tin.
Chẳng bao lâu sau Tô Thu Vũ cong người, dòng mật ngọt phun mạnh ra ngoài.
Cô vừa cao trào.
Anh biết cô cũng chưa khỏe hắn, thức đêm lâu không tốt.
Ngay sau khi khẩu giao cho cô liền cởi đồ của chính mình, đem c.ự vật cứng cáp xiên vào nhụy hoa, từng chút tách hoa môi mà đi vào.
"Ưm..." Tô Thu Vũ nhắm chặt hai mắt chịu đựng.
"Đừng sợ...thả lỏng chút" Anh thì thào bên tai cô
Nhưng Tô Thu Vũ không thả lỏng nổi, nghĩ lại đêm hôm đó cô vẫn sợ.
Nếu đêm nay Trần Uy Bằng mất kiểm soát, ngay cả trong mơ cũng hành cô đến chết đi sống lại thì sao?
Lúc nước mắt cô rơi xuống, Trần Uy Bằng vừa bất lực lại vừa đau lòng.
Nếu không phải đêm đó anh suy nghĩ không thông, hai người cũng không đi đến con đường này.
Kết quả Trần Uy Bằng không đi vào, chỉ là cắm vào một chút, cọ xát với tiểu h.uyệt của cô.
"Không cần sợ, sẽ không làm em đau..."
Tô Thu Vũ gật gật, hai tay che đi đôi mắt đẫm lệ.
Trần Uy Bằng đưa tay giữ hai tay cô, cố không làm cô đau.
Bàn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt kia:
"Tô Thu Vũ, nói yêu em là thật"
Cô mở mắt nhìn người phía trên, chỉ thấy ánh mắt anh có phần chân thực lại có phần thương tâm.
Nhưng Trần Uy Bằng vẫn luôn là như vậy, lần nào cũng để cô có cảm giác an toàn, rồi lại đạp cô xuống.
.
truyện kiếm hiệp hay
"Anh nói dối"
Cô cảm thấy lòng ngực đau xót, không kìm được thêm, nước mắt lại liên tiếp rơi xuống nhiều hơn.
Nếu thật sự yêu sẽ không đối với cô như thế, ở bên Trần Uy Bằng toàn sự đau khổ.
"Em nghĩ anh đang lợi dụng thân thể em sao?" Trần Uy Bằng lau nước mắt cho cô, nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt cô:
"Nói cho em biết một bí mật.
Anh làm với em không phải là phát d.ục, mà là yêu em.
Tô Thu Vũ, thật sự rất yêu em"
Tô Thu Vũ mím môi, trong lòng cảm xúc dạt dào dâng trào.
Yêu?
"Đêm đó em thật sự rất đau, đến mấy ngày sau cũng chưa hết, không thể đi vệ sinh bình thường.
Anh biết lúc đó em nghĩ gì không?"
Trần Uy Bằng quan sát cô, lắc đầu.
"Em ước chưa từng quen anh, chính anh là kẻ đưa em đến tuyệt vọng lại đưa em về.
Sau đó lại khiến em lần nữa đau khổ.
Đêm đó anh nói em chỉ là một món đồ chơi thôi.
Em cũng cảm thấy như vậy..." Tô Thu Vũ vì khóc mà nấc lên từng hồi
"Anh..."
Cũng không tưởng tượng ra lúc đó cô đã đau khổ đến mức nào.
Anh cảm thấy trong lòng đau quằn quại.
Trần Uy Bằng, mày còn có thể khốn nạn đến mức nào nữa?
Thế nhưng sau đó Tô Thu Vũ lại mỉm cười, nụ cười đau khổ, hàng lệ chảy dài.
Hai tay cô đặt trên má anh, hai người mặt đối mặt.
"Anh nhìn xem, đến cả nói chuyện đàng hoàng cũng phải ở trên giường mới có thể.
Ai lại không nghĩ vậy chứ? Em thừa nhận, bản thân cũng từng tham lam, cũng yêu anh"
Trần Uy Bằng không ngờ lần đầu Tô Thu Vũ nói yêu anh sẽ là ở trong tình cảnh này.
Anh bắt lấy bàn tay cô trên má mình, nắm lấy, hôn lên.
"Anh biết mà, chúng ta giống nhau, đều dành cho đối phương một cảm xúc khác biệt"
"Nhưng chúng ta đã đi đến đường này rồi.
Em không thể tin tưởng anh nữa, anh nói em phải làm sao đây? Những lần anh nổi điên không thể khống chế, em rất sợ, sợ bản thân sẽ bị anh cưỡng b.ức, anh sẽ trói em dưới mưa cả ngày, ép em mang thai, đối xử tàn nhẫn với em"
Trần Uy Bằng ôm lấy cô, giống muốn giữ cô lại.
Anh chỉ biết bản thân không thể để mất cô gái nhỏ anh yêu, càng không thể bẻ gãy đôi cánh của cô.
Nhưng vô ích thôi, cô đã muốn đi làm sao anh có thể ngăn cản?
"Vậy nên Trần Uy Bằng, buông tha em cũng là buông tha anh.
Quên đi nhau sẽ tốt hơn"
"Đừng nói vậy.
Anh không thể xa em được.
Em làm sao biết được dạo trước li hôn anh nhớ em đến phát điên mới đi tìm em trong tình trạng đó.
Kết quả khiến em bị tổn thương.
Tô Thu Vũ, làm ơn...vì bố con anh, đừng đi"
Tô Thu Vũ nhìn Trần Uy Bằng đang gục trên vai mình, nghe rõ lời anh nói.
Nhưng giọng điệu anh yếu đuối hơn bất kì lúc nào.
Tên ma cà rồng này từ ngày đầu gặp vẫn luôn là người không thể hạ mình, bây giờ...đang cầu xin cô sao?
Có chút nực cười....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...