Trần Uy Bằng không ngờ cô lại chủ động nhận sai:
"Tối qua là em không đúng.
Em không nên đi uống rượu, mập mờ với cháu trai, chọc anh tức giận"
Trần Uy Bằng kinh ngạc.
Cô nhận lỗi với anh, sau từng ấy chuyện xảy ra:
"Không phải, là anh sai"
Nhưng Tô Thu Vũ chỉ lạnh lùng đáp:
"Em không nên tỏ thái độ với anh.
Lần sau sẽ chú ý hơn, không đi cùng Cảnh Văn nữa."
Tô Thu Vũ cứ vậy rời đi.
Cô hiểu, tên Trần Uy Bằng này sẽ không buông tha cho cô, thà sống trong hòa bình còn hơn ngày ngày phải đấu tranh.
Hơn nữa, Tô Thu Vũ chịu thiệt mãi cũng quen rồi.
Sáng hôm đó, Trần Uy Bằng phải đi làm.
Tô Thu Vũ ở Trần gia lặng lẽ dọn đồ nhét vào va li.
Tô Thu Vũ tự cười nhạo mình, cả đời này cô chỉ biết chạy trốn thôi.
Cũng chính lúc này, Trần Lâm Kiệt quay về, thấy cửa phòng mở cậu mới dám bước vào:
"Chị Thu Vũ, em về rồi.
Có quà cho chị đây, còn cả cháu của em nữa"
Nhìn kĩ hơn mới thấy chị gái đang dọn đồ.
Trần Lâm Kiệt vô cùng thắc mắc:
"Không phải chị vừa về ư? Sao lại dọn đồ?"
"Tiểu Lâm, Từ thị có dự án lớn.
Chị thay chú Từ Tuấn đi công tác vài ngày"
"Chị đang mang thai, còn muốn đi? Sao chú ấy lại có thể như vậy?" Trần Lâm Kiệt khó chịu, thật muốn "lí thuyết" cho chú Từ Tuấn một trận
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt sưng vù của Tô Thu Vũ, Trần Lâm Kiệt thầm hiểu ra còn có người quá đáng hơn cả chú Từ Tuấn nữa.
Cậu đã sớm nghe nói chị gái không thích đứa bé trong bụng.
"Chị đừng đi, sức khỏe chị vốn không tốt"
Tô Thu Vũ dừng hành động gấp quần áo:
"Tiểu Lâm...xin em, để chị đi đi.
Chị chỉ muốn mang đứa bé đi chơi một chút, không làm hại nó"
Trần Lâm Kiệt với tư cách là em trai, vừa nhìn đã hiểu ra tâm lý của Tô Thu Vũ.
"Không phải như vậy.
Với em chị còn quan trọng hơn cả đứa bé này nữa.
Em chỉ lo đường đi vất vả, sức khỏe chị ốm yếu không chịu nổi." Nhìn mặt cô chắc là đêm qua đã bị Trần Uy Bằng hút máu rồi, Tiểu Lâm chỉ lo cho cô thôi.
Trần Lâm Kiệt là người đầu tiên trong Trần gia nói cô quan trọng hơn đứa bé này.
Không biết phải nói sao đây nhỉ? Cô rất vui...
***
Trần Uy Bằng đến Từ thị vì có chút việc, không ngờ gặp được Đỗ Ngạn, tiểu thư của Đỗ gia.
Cô ta ở quầy lễ tân, và đang muốn gặp ai đó.
"Tôi muốn gặp nhân viên ở đây.
Cô ấy tên Tô Thu Vũ"
Nhân viên lễ tân nhìn nhau rồi cũng trả lời:
"Xin lỗi quý khách, hôm nay là ngày nghỉ của Từ tổng, cô ấy không đi làm."
Đỗ Ngạn không ngờ cô gái nhỏ đó lại là Từ tổng, cô nghĩ một lúc rồi thở dài ủ rũ.
Nghe tên vợ nên Trần Uy Bằng dừng lại để xem có chuyện gì.
"Đỗ tiểu thư, lâu không gặp"
Tất nhiên cô ta nhận ra một nhân vật có tiếng như Trần Uy Bằng, anh chỉ vừa xuất hiện đã rất nổi.
"Trần tổng, rất vui được gặp anh" Cô mỉm cười
Trần Uy Bằng cũng chẳng muốn vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề chính:
"Nghe nói cô muốn gặp Thu Vũ?"
Hai mắt Đỗ Ngạn như sáng lên, cô gật đầu:
"Trần tổng biết cô ấy sao?"
"Cô ấy là vợ tôi.
Cô có chuyện gì?" Trần Uy Bằng không biết vợ mình lại có quan hệ tốt với Đỗ Ngạn như vậy.
"Không ngờ lại là phu nhân Trần tổng!" Đỗ Ngạn ngạc nhiên, cũng không ngại chia sẻ: "Tôi đến cảm ơn cô ấy.
Nhưng không ngờ không gặp được người"
"Cảm ơn?" Hai chân mày Trần Uy Bằng khẽ động
Đỗ Ngạn có chút ngại ngùng trả lời:
"Vâng.
Hôm qua tôi đến quán rượu cùng mấy chị em, không ngờ lạc mất bọn họ, còn bị lưu manh chặn đường.
Cũng may Trần phu nhân cùng thư kí Trịnh dũng cảm giúp đỡ, không thì tôi đã bị hủy hoại rồi."
Lại còn có chuyện như vậy? Tô Thu Vũ dẫn theo thư kí, hóa ra cô không nói dối, thật sự đi gặp đối tác.
Còn Trần Cảnh Văn ôm cô về là thế nào?
Đỗ Ngạn nghĩ lại chuyện tối qua, không khỏi hổ thẹn:
"Thật ra tôi cũng muốn xin lỗi Trần phu nhân.
Đêm qua tôi say quá, lại cứ giữ cô ấy trong quán rượu đến đêm muộn.
Dù cô ấy nói bản thân không dùng được rượu nhưng vì tôi mời dữ quá nên cô ấy mới uống một chút.
Không ngờ mới đó đã ngủ say"
Trần Uy Bằng cảm giác trong lòng đang có gì đó khó chịu.
Sự việc đã ngày càng sáng tỏ.
Đến đoạn, Đỗ Ngạn dừng lại một chút, hai tay càng siết chặt túi đồ:
"Tôi không ngờ phu nhân lại dễ ngủ như thế.
Đến khi gặp cháu trai của Trần tổng, tôi mới biết thì ra cô ấy mang thai, phụ nữ mang thai rất ham ngủ.
Tôi hồ đồ quá, còn ép cô ấy uống rượu cùng.
Lúc đó thư kí Trịnh đã về trước, tôi đã uống rượu, không thể lái xe nên mới nhờ thiếu gia Cảnh Văn đưa cô ấy về"
Trần Uy Bằng nghĩ lại đêm qua, thấy ấm ức thay cho Tô Thu Vũ.
Thật sự đêm qua đến cả giải thích anh cũng không cho cô cơ hội.
Cô đi gặp đối tác, cũng không uống cùng cháu trai anh, thậm chí họ chưa nói chuyện.
Quán rượu nhiều cặn bã, nếu đêm qua không có Cảnh Văn, Đỗ Ngạn say rượu cũng không biết làm gì, vợ anh thật sự sẽ ở quán rượu không về được.
Đỗ Ngạn đưa túi đồ trong tay cho Trần Uy Bằng:
"Trần tổng thay tôi gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến phu nhân.
Đây là chút quà của tôi, rất tốt cho thai nhi.
Anh biết đấy, Đỗ gia chúng tôi là bệnh viện có tiếng nhiều năm mà"
***
Trần Uy Bằng quay về đúng lúc thấy vợ đang kéo va li xuống nhà, đến cả quần áo cũng thay rồi.
Một ý nghĩ xuất hiện, không phải cô muốn rời khỏi anh chứ? Không được, dù có dùng cách gì cũng phải giữ cô lại.
Tô Thu Vũ thấy Trần Uy Bằng, cô giấu va li ra phía sau, nhưng cô biết bản thân nhỏ bé, không che được nó:
"Em muốn đi đâu? Em vẫn còn đang yếu mà" Trần Uy Bằng lên tiếng trước
Khuôn mặt Tô Thu Vũ cứng đơ, không biết là biểu cảm gì.
"Em đi công tác vài ngày, anh đừng đi tìm em.
Đợi khi nào anh bình tĩnh lại, em sẽ quay về.
Yên tâm, em sẽ không làm hại đứa bé, nó là con anh.
Tô Thu Vũ em không có quyền đó"
Tô Thu Vũ rời đi, dứt khoát đi qua trước mặt Trần Uy Bằng.
Trần Uy Bằng cũng không đuổi theo, cô là sợ anh nên bỏ đi ư? Không để anh nói lời xin lỗi đàng hoàng, cô đã kéo đồ nhanh chân rời đi rồi.
Trần Uy Bằng, anh nên làm gì đây? Nghe cô nói mà da đầu anh căng cứng, cô không chấp nhận anh, cũng không chấp nhận con của hai người.
Đó chỉ là con của mình anh thôi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...