Bồn tắm ở nhà Trần Uy Bằng cũng lớn, hai người cùng vào thì vẫn dư ra một phần.
Anh để cô ngồi trong lòng mình, hai tay mát xa lưng cho cô:
"Thoải mái không?"
Tô Thu Vũ gật đầu, kĩ thuật không tồi.
Nước ấm bao lấy thân thể cộng với được Trần Uy Bằng xoa bóp, cảm giác mệt mỏi hôm nay tan biến:
"Hôm nay Từ thị có việc khiến em khó xử?" Anh hỏi
Tô Thu Vũ nhớ lại ngày hôm nay, nặng nề nhất vẫn là giấc mơ kia và Tô Hạc Hiên.
Cô thở dài:
"Tô Hạc Hiên tìm em, dù sao cũng là việc trong quá khứ.
Ân oán đời trước, không phải một người nhỏ bé như em quyết định được"
Trần Uy Bằng sớm đã biết Tô Thu Vũ mềm lòng lại lương thiện, nhất định sẽ lựa chọn tha thứ cho Tô Hạc Hiên.
"Quyết định của em không sai, đúng là quá áp lực"
Tô Thu Vũ trầm lặng không nói gì, bàn tay cô nghịch nước.
Trần Uy Bằng ghé sát chiếc cổ trắng ngần của Tô Thu Vũ, ngửi ngửi.
Cô cảm giác anh đang lưu luyến cổ mình:
"Muốn cắn sao?"
"Không phải...chỉ là em thơm quá."
Tô Thu Vũ nghe vậy khuôn mặt khẽ nóng lên, chính cô tự ngửi cũng đâu thấy mùi gì? Thật ra Trần Uy Bằng ngửi được mùi da thịt vợ thơm, mùi máu ngọt, không nhịn được muốn cắn, nhưng nghĩ cô sẽ sợ nên không dám.
Anh ngưng hành động xoa bóp, ôm cô vào lòng, tựa hồ không muốn buông ra.
Tô Thu Vũ lại bị ôm, cô không động lung tung, để cho anh ôm như vậy.
Dù sao có phản kháng chỉ tốn thêm sức:
"Tô Thu Vũ, chúng ta chưa tân hôn"
Tô Thu Vũ thật muốn cười lớn, cái gì mà tân hôn chứ?
"Anh còn biết xấu hổ không? Chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi còn tân hôn gì?" Cô nhạt nhẽo đáp
"Không giống nhau" Trần Uy Bằng cúi xuống, ngậm mút lấy cổ của Tô Thu Vũ, không muốn rời đi.
"Đối với anh thế nào là khác biệt?"
"Với em là khác biệt"
Tô Thu Vũ bị Trần Uy Bằng ngậm lấy vành tai, cô nhớ lại giấc mơ kia.
Trong mơ lúc cô bị liếm tai, cũng y hệt lúc này.
Cảm giác chân thực lan tỏa khắp xương tủy.
Trần Uy Bằng bất ngờ ôm cô ra khỏi bồn tắm, lau người cho cô.
"Không ngâm nước lâu"
Tô Thu Vũ không nói gì, cô quay người mang áo tắm mặc vào rồi khập khiễng ra khỏi phòng.
Nghĩ lại tên Trần Uy Bằng này có khả năng đã đi vào giấc mơ của cô, cô liền khó chịu.
"Thu Vũ, sao...em lại tức giận rồi?" Trần Uy Bằng chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Trần Uy Bằng bị mờ mắt, cảm giác chất xám cha mẹ ban cho đã bị tiêu hao hết.
Anh không hiểu vì sao vợ mình lại phản ứng như thế.
Anh chỉ là muốn một đêm tân hôn, cô lại xa lánh như có thể mất mạng.
Thực tế chơi với Trần Uy Bằng, chính là đang đùa với mạng sống của mình!
***
Hôm sau, lúc ăn sáng Tô Thu Vũ nghe nói Trần Lâm Kiệt đã theo ông nội ra nước ngoài chơi một vài ngày.
Để thằng bé đi chơi cũng tốt.
"Bà xã, chúng ta xin nghỉ đi chơi một ngày được không?"
Tô Thu Vũ lườm Trần Uy Bằng, anh liền không dám ho he:
"Cấm anh gọi như thế" Cô lạnh nhạt đáp
"Không gọi bà xã thì gọi vợ yêu"
"Anh dám"
Trần Uy Bằng không nói gì thêm, Tô Thu Vũ bực bội, không muốn ăn sáng.
Cô đi ra khỏi nhà.
Kết quả vừa ra cổng đã gặp Trần Cảnh Văn, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó đến.
"Cảnh Văn..."
Trần Cảnh Văn chỉ cười nhẹ, không ngờ Thu Vũ vậy mà tái hôn với chú.
Lúc ly hôn, cô kiên quyết như thế.
"Hóa ra em mãi không đồng ý...là vì em yêu chú?"
Tô Thu Vũ cuộn chặt hai tay, cô không nỡ cắt đứt, giờ bị anh thấy cả rồi.
Cô vốn không xứng với người tốt như Trần Cảnh Văn:
"Anh đã thấy rồi thì thôi vậy.
Em không có tình cảm với anh.
Chúng ta không hợp nhau đâu.
Sẽ có cô gái khác hợp với anh hơn"
Cô bất đắc dĩ nói những lời đó.
Trần Cảnh Văn gật đầu:
"Trước đây anh đã từng nói rồi, nếu em từ chối anh sẽ không cưỡng cầu.
Nếu em đã không chọn anh, hãy sống hạnh phúc với chú"
"Anh không hiểu.
Có một số việc em không muốn.
Em không muốn hạnh phúc với chú anh"
Tô Thu Vũ nói rồi quay người đi vào.
Cô không có lỗi, Trần Cảnh Văn vì cô mà ly hôn với Trình Nhã Tịnh, cô vì anh ta mà tái hôn với Trần Uy Bằng.
Văn Nhất trong một đêm trở về như cũ.
Cô vừa bước vào không ngờ lại thấy Trần Uy Bằng đứng ở cửa.
Anh đã nghe tất cả, cô không muốn câu gọi là hạnh phúc với anh.
Tô Thu Vũ không nói gì, cô khập khiễng đi về phòng sửa soạn lại.
Đến chiều, cô xuống dưới nhà thì thấy Trần Uy Bằng đang ngồi đó suy nghĩ, cô cũng chẳng muốn quan tâm.
"Em đi đâu? Không phải hôm nay được nghỉ sao?" Trái lại Trần Uy Bằng rất để ý, chân cô bị đau mà lại chạy lung tung.
"Em muốn đến chỗ Tô Hạc Hiên.
Sao thế? Anh muốn đi theo?"
Tô Thu Vũ biết Tô Hạc Hiên và Trần Uy Bằng có xung đột nên anh sẽ không dám đi.
"Nếu em bằng lòng, anh cũng muốn theo em"
Tô Thu Vũ muốn xem nếu gặp Tô Hạc Hiên tên chồng ma cà rồng của cô sẽ làm gì.
Thế là cô hào hứng dẫn anh theo.
Xe taxi dừng lại trước cánh cổng lớn nạm vàng, khắc hoa tinh tế.
Tô Thu Vũ bước xuống, theo sau là Trần Uy Bằng.
Cánh cổng mở ra, vô số hầu gái đã ra đứng đó đón cô, cả Tô Hạc Hiên cũng tự mình ra:
"Thu Vũ, con đến rồi!"
Gặp con gái, Tô Hạc Hiên dĩ nhiên vui.
Nhưng thấy Trần Uy Bằng thì thôi đi.
"Sao con dẫn thằng nhóc này đến?"
"Bố vợ" Trần Uy Bằng lên tiếng chào hỏi trước.
Hai người trước đây vốn như nước với lửa, không ưa nhau, từ sau vụ của Tiêu Thường Hi càng ác liệt.
Cho dù Trần Uy Bằng có chịu hạ mình vì vợ, nhưng căng thẳng giữa hai người vốn không giảm đi bao nhiêu.
Tô Hạc Hiên cố kìm nén, vì con gái phải biểu hiện thật tốt.
Ông dẫn cả hai vào nhà.
Tô Thu Vũ hối hận khi dẫn Trần Uy Bằng theo, đến cả dùng bữa tối cũng khó khăn.
Hai người họ cha vợ - con rể không dùng ánh mắt cũng dùng lời lẽ công kích, đã thế còn rất từ tốn lịch sự.
Tô Thu Vũ không nói gì mà chịu đựng, bữa tối cô không ăn được gì nhiều.
"Con về đây" Tô Thu Vũ đứng dậy, tỏ rõ ý định
"Đã tối rồi, ở lại thêm đi con" Tô Hạc Hiên thật sự lưu luyến con gái.
Nhưng Tô Thu Vũ không muốn ở lại, cô kiên quyết ra về.
Đây là một phần theo ý Trần Uy Bằng.
Tuy anh không nói nhưng cô biết anh không thích ở đây.
Nhận lại người cha này, cô cũng không sinh ra được cảm xúc gì.
"Con sẽ thường xuyên ghé qua"
Cô dứt câu muốn quay người.
Nhưng chính khúc này toàn thân cô không còn sức lực, liền ngã xuống.
Trước mắt dần tối lại.
Cô ngất đi.
"Tô Thu Vũ!" Trần Uy Bằng vội ôm lấy vợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...